Lần này, Kiều Phương Hạ chỉ nghe rõ ba chữ Lệ Đình Tuấn nói.
Cô chẳng nói chẳng rằng, xách túi đồ bước ra ngoài.
Đường Nguyên Khiết Đan lần này không biết phải khuyên kiểu gì mới tốt, cho nên cũng nhanh chóng xách đồ đi theo phía sau Kiều Phương Hạ.
“Đàn ông tồi! Chẳng được tích sự gì!” Trong lòng cô ấy tức giận thay cho Kiều Phương Hạ, không kìm được mà mắng chửi vài câu.
“..” Lệ Đình Tuấn vẫn chưa cúp máy, Vô Nhật Huy tức tốc bịt chặt ống nghe.
Đường Nguyên Khiết Đan đi xa rồi vẫn cảm thấy còn bực mình, càng nghĩ càng tức, bước ra khỏi thang máy rồi nói với Kiều Phương Hạ: “Sớm biết như thế, hay chỉ bằng chị với cậu em, hoặc là Đường Minh Kỷ! “
Kiều Phương Hạ chỉ mỉm cười và nói: “Cậu của em không phải có nhiều phụ nữ rồi sao?”
Khiết Đan suy nghĩ một hồi, cũng phải, phụ nữ của Đường Tiêu đúng là nhiều rồi.
Thật lâu sau, mới hung dữ nói: “Đàn ông đúng thật là không có ai tốt cả!”
Kiều Phương Hạ xinh đẹp như thế, lại có năng lực, càng đáng quý hơn là cô ấy không bám người không quấn người, biết độc lập tự chủ, còn không quậy không phá sẵn lòng ngoan ngoãn làm mẹ kế, người phụ nữ tốt như vậy, đến cả phụ nữ như Khiết Đan cũng thích, chứ đừng nói tới đàn ông khác xem cô như bảo bối mà tranh nhau giành.
Cô ấy cảm thấy Lệ Đình Tuấn này không chỉ có vấn đề về mắt, mà còn mù mắt mù tâm!
“Mắt của tên Lệ Đình Tuấn đó đúng là mù rồi mà! Mau chóng phân rõ, người sau tốt hơn!” Cô ấy lại nhướng mày mắng thêm vài câu.
“Đúng vậy, chị cũng cảm thấy, mắt anh ta mù rồi” Kiều Phương Hạ mặt không chút cảm xúc nói hùa theo.
Cách đó không xa, ở phía sau, Lệ Đình Tuấn đi theo ra khỏi thang máy.
Anh nghe rõ cuộc nói chuyện của Kiều Phương Hạ và Khiết Đan, sắc mặt bỗng chốc tối sầm rất khó coi.
“Đi theo cô ấy” Anh vẫn đứng yên một chỗ, nhìn Kiều Phương Hạ lên xe của Khiết Đan, rồi trầm giọng nói Vô Nhật Huy phía sau.
Kiều Phương Hạ và Khiết Đan trở về khách sạn của đoàn kịch, nghỉ ngơi ở khách sạn hai ngày, không ra khỏi cửa.
Khiết Đan biết Kiều Phương Hạ tâm trạng không vui, nên không muốn làm phiền cô, tuy ngoài miệng mắng sướng như vậy nhưng cô ấy biết trong lòng Kiều Phương Hạ vẫn rất thích Lệ Đình Tuấn.
Vào buổi sáng thứ ba, Kiều Phương Hạ vẫn không có ý định ra ngoài, Khiết Đan cũng không nhịn được gõ cửa phòng cô: “Phương Hạ, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi? Lần trước không phải chị nói muốn ăn sashimi sao? Lần này em mời chị đi được không? Chị muốn ăn bao nhiêu đồ mắc tiền em cũng mời! “
Bên trong Kiều Phương Hạ vẫn im lặng Đường Nguyên Khiết Đan đợi một lúc, có chút lo lắng, cô ấy sợ Kiều Phương Hạ nghĩ không thông sẽ làm chuyện gì đó ngu ngốc.
“Phương Hạ, chỉ mở cửa đi được không?” Cô ấy nghĩ đến cảnh mấy người phụ nữ ngốc vì đàn ông mà không suy nghĩ tự cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm, càng nghĩ càng sợ, có chút gấp rồi, liền tục đập cửa mấy lần “Có chuyện gì chị cứ nói với em, chẳng qua chỉ là một tên đàn ông thôi mà, có gì hay ho đâu chứ!”
Khiết Đan đập cửa ầm ầm, không nghe thấy đẳng sau có người đi tới.
Còn chưa kịp phải ứng thì đột nhiên có một bàn tay nhấc cổ áo cô lên không nói không rằng hất qua một bên.
Đường Nguyên Khiết Đan sửng sốt, nhìn người đàn ông xuất hiện bất thình lình này xoay người lại tông mạnh vào cửa.
Chỉ một lát sau, cửa đã bị tông đến lung lay muốn đổ xuống.
Khiết Đan kinh ngạc nhìn Lục Đình Nam, nhìn anh ta lùi lại hai bước, rồi định tông đó vào lần nữa.
Khiết Đan cho rằng chỉ dựa vào sức mạnh như này thì không thể mở cửa ra được, nhưng không ngờ người đàn ông trước mặt này lại mở ra cánh cửa của thế giới mới cho cô.
Vẫn chưa tông tới lần thứ hai, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.
Kiều Phương Hạ quấn khăn tắm, ngạc nhiên nhìn Lục Đình Nam và Khiết Đan đang đứng ở cửa.
Lục Đình Nam cau mày, đáy mắt có chút lo lắng, vội vã liếc nhìn cổ tay Kiều Phương Hạ xem thử trên đó có để lại dấu vết gì không.
Không có, cổ tay Kiều Phương Hạ hoàn toàn trơn nhẵn.
Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng lòng mình, mất vài giây sau mới để ý trên người Kiều Phương Hạ lúc này chỉ có một chiếc khăn tắm, bọn họ nam nữ khác biệt.
Lục Đình Nam vừa bước lên lầu thì nghe Nguyên Khiết nói những câu đó, tưởng rằng Kiều Phương Hạ muốn tự sát, tình thế cấp bách cho nên mới liều lĩnh như vậy..
Danh Sách Chương: