Sự việc đột nhiên xảy ra như thế, ánh mắt Kiều Phương Hạ thấy bọn họ đang nhanh chóng trói tay chân của Kiều Diệp Ngọc, trong suy nghĩ theo bản năng cảm giác có cái gì đó sail Cô cân nhắc vài giây, rồi cũng lập tức bước nhanh về phía trước, kéo một người trong số đó ra, hạ giọng nói: “Buông cô ta ra”
“Cô Kiều! Không phải cô cho chúng tôi tùy ý chơi đùa với cái thứ què này sao?” Gã đàn ông đó mạnh mẽ nắm tay Kiều Phương Hạ đẩy cô ra vài bước, mấy người trước mặt dừng hành vi thô bạo lại, dùng ánh mắt không hiểu gì nhìn cô.
Sau khi dứt lời, thì bỗng nhiên cửa sân thượng vang lên một tiếng thật lớn, bị cả đám người đá văng.
“Dừng lại” Mấy người này nhanh chóng tiến về phía bọn họ.
Trong lúc hỗn loạn, người mà Kiều Phương Hạ có thể nhận ra chính là Lệ Đình Tuấn.
Cô còn không kịp nói gì cả, Vô Nhật Huy đã cho mấy người trước mặt ngăn chặn những hành vi bạo lực của những gã này.
Một trong số những cấp dưới của Vô Nhật Huy đã cướp được máy ảnh đang nhanh tay chụp ảnh ngay phía chính diện, không chịu được liếc nhìn hình ảnh bên trong, cũng nhịn không được nhíu mày.
“Chính cô ta bảo chúng tôi quay!” Vài người bị khuất phục quỳ trên mặt đất, nhanh chóng hướng về Kiều Phương Hạ hét: “Không liên quan “Tôi có bảo các người quay à?” Kiều Phương Hạ giương mắt nhìn đám người đó.
“Cô Kiều, chúng tôi cũng không thể chối!” Có người lo lắng nói: “Là cô bảo chúng tôi làm người què này rồi sau đó quay video phát tán lên mạng!”
“Tôi..” Kiều Phương Hạ còn chưa kịp nói, thì một đám người phía sau đã nắm chặt vai cô, bước nhanh về phía Kiều Diệp Ngọc.
Đình Tuấn thuận tay cởi chiếc áo khoác trên người, đắp lên thân Kiều Diệp Ngọc đang năm dưới đất.
Quần áo trên người Kiều Diệp Ngọc gần như bị lột sạch, nằm trên mặt đất co rút lại khóc vô cùng đau đớn, vừa khóc vừa lắc đầu nói “Chị không thể đối xử với em như vậy! Em thật sự sai rồi… em sai rồi.
Lệ Đình Tuấn dừng tay, dùng áo khoác ôm người Kiều Diệp Ngọc về phía trước.
Kiều Diệp Ngọc nhận ra người đang ôm mình chính là Lệ Đình Tuấn, mới ngừng vùng vẫy, xoay người ngã vào trong lòng Lệ Đình Tuấn, cả người run rẩy rồi khóc.
Lệ Đình Tuấn nhận lấy điện thoại mà Vô Nhật Huy đưa cho, nhìn thấy video trong đó, lập tức nhíu mày hạ giọng nói: “Xóa.”
Vừa nói xong, lập tức hướng mắt về Kiều Phương Hạ.
Hai người cách nhau chỉ vài bước chân, dưới cái nhìn này, trong nháy mắt đáy lòng Kiều Phương Hạ bỗng lạnh đi phân nửa.
“Không phải em” Cô dừng lại vài giây, nhìn chằm chẳm về phía Lệ Đình Tuấn lắc đầu nói: ‘Không phải em bảo bọn họ làm”
Lê Đình Tuấn im lặng, một lát sau, lại nhẹ giọng trả lời: “Em tự về trước đi.”
Nói xong, anh ôm lấy Kiều Diệp Ngọc mình đầy vết thương nhanh chóng rời đi, không nhìn lại Kiều Phương Hạ lấy một lần.
Không biết có phải vì nhiệt độ ngoài trời quá lạnh hay không, hay Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy trong lòng quá lạnh lẽo.
Cơn lạnh xuyên qua quần áo, từ từ chạm vào da cô, chạm vào xương cô, để cô không kìm được mà run lên, muốn đánh nhau với cơn lạnh.
“Cô..” Vô Nhật Huy ở lại bên cạnh cô bất chấp đi tới, nhẹ nhàng kêu một tiếng Kiều Phương Hạ: “Đám người này xử thế nào?”
Kiều Phương Hạ quay đầu lại, vẻ mặt bối rối nhìn Vô Nhật Huy một cái.
Cho dù là Vô Nhật Huy thì cũng biết, chính là do cô làm..
Danh Sách Chương: