Cô nháy mắt đã bỏ băng gạc và cồn i-ốt xuống, anh biết, là cô mềm lòng.
“Anh Lệ thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế ấy đi” Vẻ mặt cô không hề dao động, nhỏ giọng trả lời.
Nhưng mà cô vừa dứt lời, nụ hôn mang theo hơi rượu của anh lập tức kề sát, đáp xuống trên môi của cô.
Mặc dù anh say, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn cả lúc trước, nụ hôn rơi xuống hết sức cẩn thận, giống như sợ làm đau cô.
Lúc anh hôn đến chỗ sâu bên trong còn nhẹ nhàng cần vài cái, thấy cô đã muốn thối lui, anh lập tức dừng lại.
Cách ăn mặc của cô hơi dày dặn, trên xe ấm áp, cũng không biết là do nóng hay là bị anh hôn, trên mặt cô hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn anh vẫn còn lãnh đạm như mấy hôm trước.
Anh thở hổn hển mấy cái, nâng cảm cô lên, tiếp tục nhẹ nhàng mổ xuống cặp môi trước đó anh cần bị thương còn chưa khỏi hẳn.
Sau một hồi lâu, anh mới cất giọng khàn khàn: “Anh đi công tác một chuyến, có thể vài ngày nữa mới về”
Cô không lên tiếng.
Anh có trở về hay không cũng không liên quan gì tới cô.
Lúc cô từ trong xe bước ra, Vô Nhật Huy nghe được tiếng động, quay đầu lại lập tức đối diện với ánh mắt cô.
Anh ta thấy cô lướt qua bên cạnh rời đi, suy nghĩ một chút, lập tức bước một bước đuổi theo sau lưng cô, nói khẽ: “Hôm nay lúc cậu Hai thảo luận chuyện buôn bán có người nói bậy về cô, cậu Hai đã đánh cho kẻ đó sợ chết khiếp, suýt chút nữa kẻ đó đã mất mạng rồi”
Anh ta biết cô chắc chán không muốn nghe nguyên nhân anh bị thương, nhưng mà anh ta nhất định phải nói Có một số việc nếu như nói ra, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.
Từ đầu đến cuối, lần cãi nhau này giữa cô và anh, Vô Nhật Huy đều nhìn ở trong mắt, anh ta sợ hai người sẽ tiếp tục hiểu lâm nhau, không thể quay đầu lại được nữa.
Bước chân của cô hơi khựng lại.
Xa xa, Đường Nguyên Khiết Đan và Lục Nhất Minh từ trong đoàn làm phim đi ra, Đường Nguyên Khiết Đan vẫy tay với cô.
Cuối cùng cô vẫn không nói gì, bước nhanh đi tới chỗ của Đường Nguyên Khiết Đan..
Danh Sách Chương: