Nghe xong mấy người Tống Dương trợn mắt há miệng, vừa cảm thấy tiếc hận thay cho Cầu Thiên Xích, vừa không khỏi cảm thán sự đê tiện của Công Tôn Chỉ. "Hừm..." Vương Viễn thì lại sờ cằm, liếc mắt đánh giá Cầu Thiên Xích một lượt. "Sao thế? Nhìn ta làm gì?" Cầu Thiên Xích vô cùng khó chịu với ánh mắt không có ý tốt của Vương Viễn. "Không có gì! Ta chỉ là đang tự hỏi một vấn đề!" "Vấn đề gì?" Tống Dương tò mò hỏi. "À..." Vương Viễn trầm ngâm một chút nói: "Gân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.