“Tại sao ta phải tìm mấy tên đẹp trai chứ?” Đao Bạch Phụng thở hổn hển, nói: “Hắn là vương gia ở tít trên cao, thì có thể đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, mặc kệ cảm giác của ta sao? Ta lại càng muốn tìm một người đàn ông lôi thôi nhất, phế vật nhất để sỉ nhục hắn!” “Nói hay lắm! Bạch cô nương thật đúng là nữ trung hào kiệt!” Vương Viễn dựng ngón cái khen ngợi. “Ta họ Đao!” Đao Bạch Phụng lại sửa lại cho đúng, rồi kéo tay Vương Viễn, nói: “Đi! Đi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.