Dù sao không có công thì không nhận lộc, Vương Viễn chưa bao giờ thích chiếm lời không công. “Cái cái gì mà phải ngại, chuyện ta có thể giúp ngươi chỉ có nhiêu đó thôi, dù sao thì so với giúp ngươi đánh nhau, tốn tiền vẫn dễ hơn một chút.” “Ta…” Vương Viễn siết nắm tay, cố nén thôi thúc muốn đấm Phi Vân Đạp Tuyết một cái. Tuy lời này nói không hề xấu, nhưng vẻ mặt khoe khoang giàu có này của Phi Vân Đạp Tuyết thật sự rất thèm đòn, đương nhiên, đối với hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.