"Ớ?"
Lúc này người chơi Thiên Hạ Mạt Thế mới chú ý tới kiếm khách bị Vương Viễn lôi đi, lập tức sửng sốt.
Trang phục này sao nhìn quen quen thế nhỉ?
Ngay sau đó chỉ thấy Độc Cô Cửu Thương chỉ vào vũ khí trong tay kiếm khách, hốt hoảng nói: "Tên kia, tên kia là Lâm Bình Chi, mau, mau chặn chúng lại."
Trong lúc hô hào, Độc Cô Cửu Thương đã nhấc thương đuổi theo, đâm thẳng vào mặt Vương Viễn.
Vương Viễn không tránh không né, tay phải xiên xuống phía dưới, chộp thẳng lấy cán thương của gã, sau đó bất thình lình tung một chiêu Hồ Giảo Man Triền rồi thuận thế giật mạnh về sau một phát.
Hồ Giảo Man Triền là chiêu vồ tóm, hiệu quả được đánh giá là cực mạnh. Độc Cô Cửu Thương vốn giơ thương xông về phía trước, lúc này bị hai lực tác động đồng thời của Vương Viễn kéo giật về sau.
"Ai ôi ôi ôi..."
Độc Cô Cửu Thương kêu thảm thiết, thương cắm lên vách tường của tiêu cục Phúc Uy.
Sức lực của Vương Viễn cực lớn, lại thêm Độc Cô Cửu Thương xuất thân Huyền Sách Quân, cả người tràn ngập sức mạnh, lực trên đầu mũi thương kia lớn bao nhiêu có thể đoán được.
"Phập!"
Một tiếng vang trầm đục, trường thương dài đến một thước của Độc Cô Cửu Thương cắm ngập đầu vào vách tường.
Lúc đâm vào thì dễ, khi rút ra lại khó. Dù sao trường thương này cũng bị hợp lực của Vương Viễn và Độc Cô Cửu Thương phóng cắm phập vao tường, giờ gã mà muốn rút nó ra bằng sức một người thì làm còn khó hơn nói.
Nhưng mọi người đều biết, trong thế giới trò chơi, ngoại trừ công pháp võ học ra thì vũ khí trang bị chính những thứ quý giá nhất.
Trường thương kia là vũ khí cấp Tinh lương, rất nổi tiếng trong giang hồ, Độc Cô Cửu Thương dĩ nhiên không chịu từ bỏ rồi.
Cuối cùng gã dùng cả hai tay tóm lấy cán thương, hai chân đạp hẳn lên tường mà nhổ… hình tượng đó muốn bao nhiêu mất mặt thì có bấy nhiêu.
Độc Cô Cửu Thương đang rút thương vẫn không quên ra lệnh cho đám thuộc hạ bên cạnh: "Đừng để Lâm Bình Chi chạy mất!"
Đám người Thiên Hạ Mạt Thế nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng đuổi theo Lâm Bình Chi.
"Ngươi đi trước! Ta cản bọn chúng!"
Vương Viễn tiện tay ném kiếm khách ra ngoài, sau đó ngăn cản trước mặt đám người Thiên Hạ Mạt Thế.
"Ta thấy ngươi đang muốn tìm đường chết đấy!"
Người chơi Thiên Hạ Mạt Thế giơ vũ khí lên đâm về phía Vương Viễn.
"Ha ha ha! Các ngươi đến đúng lúc lắm!"
Vương Viễn cười lớn, hắn giậm mạnh hai chân xuống đất, lấy thế trụ vững cả người, nội công vận chuyển trong đan điền, cánh tay phải xoay tròn vung lên.
"Rầm rầm rầm rầm!"
Một trận nhốn nháo vang lên, mấy người chơi Thiên Hạ Mạt Thế cầm vũ khí xông lên phía trước đều bị Vương Viễn kẹp cưới nách.
"Bay đi!"
Sau đó hắn dùng sức hất tất cả về sau.
"Rầm rầm rầm rầm!"
Người chơi Thiên Hạ Mạt Thế chớp mắt bị quẳng thành đống đằng sau.
"Tiên sư nhà nó…"
Những người khác thấy Vương Viễn hung dữ chẳng thèm nói lý thì xôn xao dừng bước.
"Mẹ kiếp!"
Độc Cô Cửu Thương ở cách đó không xa vội vàng rống lên: "Không cần để ý tên hòa thượng đó, mau đuổi theo Lâm Bình Chi!"
Sau khi đánh xong một hiệp, mọi người cũng nhận ra sự tà môn của tên hòa thượng này, thế là nhao nhao lách qua Vương Viễn, đuổi về hướng Lâm Bình Chi chạy trốn.
Chỉ trong chốc lát, đám người đã biến mất ở đầu đường, chỉ còn lại mỗi mình Độc Cô Cửu Thương.
Ước chừng người Thiên Hạ Mạt Thế đã đi xa, Vương Viễn lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó ngoắc ngoắc tay về phía cổng tiêu cục Phúc Uy gọi: "Chúng ta đi thôi!"
Đúng lúc này, vợ chồng Lâm Chấn Nam dẫn theo Lâm Bình Chi đi ra từ sau cổng tiêu cục.
"Ngươi!!!"
Độc Cô Cửu Thương nhìn thấy ba NPC đi ra thì choáng váng tại chỗ, chỉ vào Vương Viễn, tức giận nói: "Ngươi cũng dám gạt ta hả?"
"Ông đây lừa ngươi hồi nào! Là do ngươi kém thông minh thôi!" Vương Viễn nhếch miệng châm chọc.
"Được! Được lắm!” Độc Cô Cửu Thương tức đến nổ phổi quát: “Ngươi có dám nói tên họ mình hay không hả?”
"Ta chính là Cao Lão Đại của Hồng Hoa hội! Không phục thì tới tìm ta!"
Vương Viễn nói xong, dẫn theo cả nhà ba người Lâm Chấn Nam nghênh ngang rời đi.
Độc Cô Cửu Thương nhìn bóng lưng Vương Viễn xa dần mà tức anh ách.
Nếu đuổi theo thì sao? Độc Cô Cửu Thương khẳng định không đánh lại Vương Viễn, hơn nữa vũ khí của gã vẫn còn cắm trên tường kia kìa, gã không thể bỏ nó được…
Nhưng nếu không đuổi theo? Phải biết rằng phần thưởng cho nhiệm vụ giết chết Lâm Bình Chi là võ học cấp cao “Tồi Tâm Chưởng” đó. Mục tiêu nhiệm vụ cứ thế nghênh ngang rời đi, loại cảm giác thịt đến miệng rồi còn rơi mất thật là khó chịu không nói lên lời.
Cùng lúc đó, người chơi Thiên Hạ Mạt Thế đã đuổi theo Lâm Bình Chi giả đến ngoại thành Phúc Châu.
Mắt thất sắp đuổi kịp mục tiêu rồi thì “Lâm Bình Chi” lại thình lình xoay người đâm kiếm tới, dùng một chiêu “Hữu Phượng Lai Nghi” đâm vào yết hầu người chơi phía sau.
"Phụt!"
Một dòng máu đỏ phun ra. Thanh máu trên đầu người chơi kia đã cạn đáy.
"!!!!!"
Người chơi truy sát thấy "Lâm Bình Chi" trước mặt này hung dữ quá thì giật mình thon thót, vội vàng dừng bước lại.
Có chuyện gì đó không đúng lắm! Tất cả bọn họ đã gặp Lâm Bình Chi rồi, đó rõ ràng là một tên bỏ đi, sao giờ hắn lại có lực tấn công mạnh mẽ và dữ dội như vậy.
Mà Lâm Bình Chi giả thấy mỗi nhát kiếm mình chém ra là thịt một mạng người thì cũng ngạc nhiên vô cùng.
Không hổ là vũ khí có thể tăng cảnh giới võ học, lực tấn công hiện giờ không biết mạnh mẽ hơn trước đó bao nhiêu.
...
"Lâm Bình Chi" ngừng lại một chút, những người khác thấy rõ khuôn mặt y thì lập tức đực người cả đám.
Ối tiên sư nó, đây căn bản là một tên lạ mặt, làm quái gì phải Lâm Bình Chi...
"Ngươi là ai?"
Người chơi Thiên Hạ Mạt Thế buồn bực hỏi.
"Bôi Mạc Đình!"
Bôi Mạc Đình đứng nghiêng người, chỉ mũi kiếm Thái Nhạc xuống đất, quần áo trên người không gió tự lay, thản nhiên nói ra ba chữ.
Phái Hoa Sơn và Thiên Sơn không hổ là hai môn phái ngầu bá cháy ngang nhau, chỉ phất tay thôi cũng tràn đầy sự áp bách.
Thảo nào Hoa Sơn là môn phái đệ nhất trong giang hồ, điều này không phải không có lý.
"Lâm Bình Chi đâu?" Người chơi Thiên Hạ Mạt Thế hỏi lại lần nữa.
"Chạy từ lâu rồi!" Bôi Mạc Đình đổi tư thế, tiếp tục làm màu.
"Tên khốn nạn này dám đùa bỡn chúng ta, đánh chết y đi!"