Người chơi phái Thiên Sơn đó không phải ai xa lạ mà chính là cái tên Thanh Y Lục Sam trước kia đã từng bị Vương Viễn đánh chết.
Người được gọi là Cao Lão Đại chính là cái tên trên người đầy mảnh vá ngồi đối diện Thanh Y Lục Sam, hắn có dáng vẻ đầu trâu mặt ngựa, trên người còn đeo một cái hồ lô, tay cầm một cái gậy trúc, vừa nhìn là biết hắn là đệ tử Cái Bang.
“Ồ?”
Cao Lão Đại liếc nhìn Vương Viễn, nói một cách khinh thường: “Một tên đệ tử Thiếu Lâm mà cũng dám đối địch với Hồng Hoa hội của chúng ta, xem ra là bình thường chúng ta quá khiêm tốn rồi.”
“Ngưu... Ngưu ca?”
Thấy có người ngồi xuống đối diện mình, Nhất Đao vội vàng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Vương Viễn thì Nhất Đao hơi thất thần.
Vương Viễn khi ở hình tượng đầu trọc thì nhìn có vẻ hơi hung hãn, Nhất Đao sợ hết hồn.
“Là ta...”
Vương Viễn cạn lời xác nhận một tiếng, hình tượng đầu trọc của Thiếu Lâm tự đúng là đi ngược với sự phát triển của loài người.
“He he!”
Thấy hòa thượng hung hãn trước mặt quả nhiên là Vương Viễn, Nhất Đao cực kỳ đắc ý nói với người ngồi bên cạnh: “Đây chính là Ngưu Đại Xuân trên giang hồ thông cáo vừa rồi, ta không lừa ngươi chứ.”
Nhất Đao vừa nói vừa chỉ vào người chơi ngồi bên canh giới thiệu: “Đây là huynh đệ của ta, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ.”
“Không hổ là đại thần trên giang hồ thông cáo.” Lúc này, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ hướng về phía Vương Viễn nói: “Quả nhiên vừa nhìn đã biết là cao thủ.”
“Ha Ha!”
Tên Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ này nịnh hót khiến cho Vương Viễn cực kỳ thoải mái, Vương Viễn cười ha ha, sở cái đầu trọc của mình, sau đó lấy Nhạn Linh Đao và đao phổ ra, ném lên bàn hỏi: “Đồ đây rồi, tiền đâu.”
Nhìn thấy "Cuồng Phong Khoái Đao" và Nhạn Linh Đao trên bàn, mắt hai người Nhất Đao lập tức sáng lên.
Sau đó Nhất Đao hơi ngượng ngùng nói: “Tỉ lệ rơi tiền ở trò trơi này Ngưu ca cũng biết rồi đấy, ta chỉ gom được mười lượng vàng... ngươi xem xem.”
“Đừng nói lời vô nghĩa nữa!”
Vương Viễn bĩu môi nói: “Trang bị hệ thân pháp mà có cả bộ như thế này thì hai mươi lượng vàng đã là rẻ lắm rồi, làm sao có thể ép giá như ngươi cơ chứ.”
“Không không không... khôn phải ý đó.”
Nhất Đao vội vàng giải thích: “Ý của ta là dùng tiền mặt hoặc trang bị để bù phần còn thiếu, Ngưu ca muốn lấy tiền mặt hay là trang bị.”
“Để ta xem là trang bị gì, có đáng giá đó không đã.” Vương Viễn suy tư một hồi rồi nói.
Phụ huynh Vương Viễn dạy bảo rất nghiêm khắc, mặc dù nhà Vương Viễn không thếu tiền nhưng hắn cũng không phải loại người hưởng lạc vô độ, đối với Vương Viễn mà nói tiền đủ tiêu là được rồi, bây giờ tiền trong thẻ Vương Viễn còn đủ để sống một khoảng thời gian, đương nhiên hắn muốn ưu tiên trang bị rồi.
“Ngưu ca thật sảng khoái.”
Thấy Vương Viễn đáp ứng, Nhất Đao thở phào nhẹ nhõm, sau đó đặt một miếng ngọc bội màu trắng lên bàn.
[Noãn Ngọc]
Phẩm chất: Lợi Khí
Khí huyết: +100
Nội lực: +100
Độ bền: 15/15
Yêu cầu sử dụng: gân cốt 15
(Tăng 1% năng lực hồi phục Thổ Nạp Thuật)
Trơn bóng như ngọc: Ôn dưỡng khí huyết, nâng cao khí huyết của người trang bị đến mức tối đa.
“Trang sức!”
Nhìn thấy Nhất Đao lấy một mảnh ngọc bội ra, Vương Viễn không khỏi híp mắt.
Trong "Đại Võ Tiên", tỉ lệ rơi trang bị từ cao đến thấp là vũ khí, công cụ phòng thủ, trang sức.
Đặc biệt là ngọc bội, có thể nói ngọc bội là một trong những trang bị khó rơi nhất trong trò chơi.
Bỏ qua tính hiếm có, chỉ riêng thuộc tính của mảnh Noãn Ngọc này thôi đã cực kỳ tốt rồi.
Bởi vì không thể học nội công của môn phái nên nội lực chính là điểm yếu của Vương Viễn, nội lực cộng thêm của mảnh ngọc bội này dường như tương đương với Nội Công Cơ Bản của Vương Viễn được tăng thêm một tầng cảnh giới.
Trong "Đại Võ Tiên", sau khi tất cả nội công đều lên đến cảnh giới Sơ Khuy Môn Kính thì sẽ mở khóa một kỹ năng khôi phục tên là “Thổ Nạp Thuật”, mỗi lần có thể khôi phục nhiều nhất 10% lượng máu của người chơi, sau khi trang bị viên ngọc bội này, tỷ lệ hồi phục cao nhất có thể là 11%.
Người chơi Thiếu Lâm thuộc kiểu cương mãnh, đối với người chơi Thiếu Lâm tự mà nói, khí huyết và hồi phục là rất quan trọng,
Đối với người chơi Thiếu Lâm tự, có thể nói mảnh ngọc bội này là một món đồ hảo hạng.
“Thế nào? Dùng mảnh ngọc bội này để thay cho mười lượng vàng còn lại có được không?” Nhất Đao thấy Vương Viễn không nói gì thì tò mò hỏi.
“Ừ! Cũng được.”
Vương Viễn thỏa mãn gật đầu.
Mặc dù Noãn Ngọc chỉ là cấp bậc lợi khí, nhưng cho dù nó có rẻ hơn vũ khí cấp bậc tinh lượng bao nhiêu thì vẫn đáng với cái giá này.
“Vậy cứ thế đi, giao dịch thành công.”
Nói xong thì Vương Viễn và Nhất Dao ai lấy đồ người nấy ở trên bàn.
“Bốp!”
Tuy nhiên vào lúc này, một bàn tay bẩn thỉu đột nhiên đè lên bàn, tất cả đồ trên bàn đều bị tay hắn đè lên.
“?”
Nhìn thấy bàn tay bẩn thỉu bất thì lình xuất hiện đó, ba người Vương Viễn giật cả mình.
Meow, đồ vật trên bàn đều có giá trị không nhỏ, nếu bị người khác cướp đi thì đúng là tổn hại quá lớn.
Vương Viễn thuận theo cánh tay nhìn lên, chỉ thấy một tên đệ tử Cái Bang đầu trâu mặt ngựa đang hung tợn nhìn mình, phía sau đệ tử Cái Bang còn có một tên đệ tử Thiên Sơn nhìn rất quen.
“Độc Cô Tiểu Linh ở đâu?”
Đối mắt với Vương Viễn, tên đệ tử Cái Bang đó trừng mắt hỏi: “Mau giao cô ta cho ta.”
“Độc Cô Tiểu Linh?”
Nghe thấy bốn chữ này, trong đầu Vương Viễn lập tức hiện lên một nụ cười gian ác, Vương Viễn rùng mình một cái, nhíu mày nói: “Cô ta ở đâu ta làm sao biết được, ta cũng không quen biết cô ta, mau bỏ cái tay ngươi ra, bẩn quá.”
Hình tượng của đệ tử Cái Bang còn khiến cho người ta bối rối hơn hình tượng của đệ tử Thiếu Lâm tự.
Đệ tử Thiếu Lâm chỉ xấu mà thôi, còn đệ tử Cái Bang thì khiến cho người ta ghét bỏ.
“Ngươi! Ngươi nói ai bẩn!”
Vương Viễn vừa nói xong, cái tên đệ tử Cái Bang kia lập tức hổn hển nói: “Đây là lần đầu tiên Cao Lão Đại ta thấy có người dám nói chuyện với ta như vậy.”
“Cao... Cao Lão Đại? Cao Lão Đại của Hồng Hoa hội?”
Nghe được danh hiệu của tên đệ tử Cái Bang kia, sắc mặt của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ lập tức trắng xanh, kéo vạt áo của Nhất Đao theo bản năng.