Ánh mắt Kim Luân Pháp Vương chết lặng, tay vẫn cầm ống tay áo bị rách, thất hồn lạc phách lùi về sau một bước, vẻ mặt quạnh hiu, đau thương như kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh vậy… Ai không biết còn tưởng Quách Tương là con gái ruột của ông ta. Vương Viễn đi lên Đoạn Trường Nhai. Sườn dốc phủ đầy rêu xanh. Trên vách đá khắc hai hàng chữ nhỏ duyên dáng: “Tiểu Long Nữ gửi phu quân Dương lang, muôn phần trân trọng, mong ngày đoàn tụ. Mười sáu năm sau, tại đây tái...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.