“Có người chết đuối, mau lại đây cứu người!” Đoàn Chính Thuần giục. “Đàn bà phải không?” Giọng nói kia nói: “Nếu là đàn ông ngươi đã chẳng thèm chạy tới cứu!” Giọng nói càng lúc càng gần, chốc lát người đã xuất hiện trước mặt. “Đậu mòe!” Vừa nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ kia, Vương Viễn nhịn không được trợn trừng mắt. Chỉ thấy người này mặc một bộ quần áo xanh nhạt bó sát người, phác họa vòng eo thon nhỏ nhắn, đôi mắt to đen láy sáng lấp lánh như ánh sao, linh động...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.