“Ha ha ha!” Vương Viễn nghe vậy đột nhiên lại lớn tiếng cười. “Con lừa ngốc nhà ngươi, cười cái gì?” Nghe được tiếng cười của Vương Viễn, Dương Tiêu hỏi với vẻ mặt cảnh giác. “A di đà phật!” Vương Viễn niệm dài một tiếng phật hiệu, sau đó cúi đầu nhìn nửa thân dưới của y rồi bảo: “Hình tượng hiện giờ của Dương tả sứ thật sự có phong cách rất riêng nha, nếu giáo chúng ma giáo nhìn thấy, vậy cảnh tượng hẳn sẽ vô cùng thú vị đây.” Nói xong, Vương Viễn duỗi tay ra,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.