“Đúng vậy!” Vương Viễn nói: “Ngươi nghe qua tên ta rồi à?” “Đâu chỉ có vậy…” Liễu Quang Hùng lấy lại bình tĩnh, nói: “Đột nhiên cảm thấy đồn đại trong giang hồ rất không đáng tin.” “Ồ? Đồn đại gì thế?” Vương Viễn tò mò hỏi. “Tóm lại là nói danh tiếng ngươi không được tốt…” Liễu Quang Hùng hơi do dự, nói đúng sự thật. “Ha ha, ngươi đúng là một người thành thật.” Vương Viễn bật cười bảo: “Song người khách sáo quá rồi, không phải là không được tốt, mà là quá bê bối.” Vương Viễn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.