Nói xong, Tiêu Phong lại nói với Vương Viễn: “Sư đệ, ta biết ngươi vẫn luôn muốn hòa giải mâu thuẫn giữa ta và nhà họ Đoàn, nhưng thù của cha mẹ và ân sư, làm sao có thể bỏ qua như vậy được?” “…” Vương Viễn nghe vậy, trong lòng cả kinh, rốt cuộc Tiêu Phong vẫn là Tiêu Phong đó thôi, lòng dạ vẫn như tấm gương sáng, toàn bộ hành động của mình đều bị y nhìn thấu rõ ràng. Nhưng Tiêu Phong không biết rằng cái chết của cha mẹ và sư phụ y, không hề...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.