“Người nói vậy khiến ta cảm thấy rất áp lực!” Vương Viễn vò đầu nói: “Có tuyệt học võ lâm gì không, bây giờ truyền thụ cho ta vẫn còn kịp đó.” “A di đà phật!” Huyền Từ niệm tụng một tiếng phật hiệu, lão nhắm hai mắt lại, không để ý đến Vương Viễn nữa, hết sức rõ ràng là đang nói: “Cút!” “Haizz! Thật nhỏ mọn!” Vương Viễn bĩu môi, hùng hùng hổ hổ rời khỏi Đại Hùng bảo điện. “Ngưu huynh, đang ở đâu đấy?” Vương Viễn vừa mới bước ra Đại Hùng bảo điện, Phi Vân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.