“Ế? Cô nương này, Xuyên Vân Tiễn là do ngươi bắn sao?” Lúc này, Trương Vô Kỵ cũng đã nhìn rõ bộ dáng của Mộ Dung Song mà Vương Viễn dịch dung thành, thấy hắn đang nhìn mình đến ngơ ngác, không biết đang nghĩ lung tung gì nữa, không nhịn được mà lên tiếng. “Là ta…” Vương Viễn nghe thấy giọng nói thì lấy lại bình tĩnh, vội vàng thức thời hỏi: “Ngươi chính là giáo chủ Ma giáo, Trương Vô Kỵ sao?” “Không sai, chính là tại hạ…” Trương Vô Kỵ ôm quyền một cách khách sáo với...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.