“Sao chú lại không biết xấu hổ nói ra những lời không biết xấu hổ này một cách chính trực như vậy nhỉ?” Vương Viễn hỏi. Lão Tống cười bảo: “Anh bạn trẻ, bây giờ cậu gọi tôi là chú! Sau này nói không chừng lại gọi tôi là gì đó ấy chứ, cậu cảm thấy nói chuyện với tôi như vậy tốt sao? Có cần tôi cũng gọi cả ba cậu tới đây không? Cậu xem, hai đứa cũng trưởng thành rồi, hai nhà chúng ta vẫn là thân nhau mấy đời đấy…” “Chú, ăn gì ạ?” Vương Viễn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.