Thế nhưng nhìn thoáng qua vực sâu bên dưới bình đài, hắn không khỏi rùng mình. Má nó chứ, cũng đâu thể nhảy xuống, mặc dù có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, té xuống không chết nhưng cảm giác kích thích đó hắn thực sự không muốn trải nghiệm lại lần hai. “Thôi thì đành chui vậy!” Vương Viễn gãi đầu, gạt mớ dây leo ngoài cửa động ra, trực tiếp chui vào trong. Trong sơn động tối đen như mực, từng đợt gió mát thổi bên tai khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Thuận theo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.