“Thật hay giả đấy?” Vương Viễn cũng tò mò sáp lại gần, liếc mắt nhìn, chỉ thấy phía dưới Dịch Cân Kinh viết một chữ nhỏ “khuyết”! Mở hộp ra nhìn, bên trong quả thật rỗng tuếch! “Đệt! Trống không hà!” Vương Viễn thuận tay ném cái hộp sang một bên, lúc này, ánh mắt của mọi người mới dời khỏi người Tống Dương, rất nhanh đã có người xông tới, nhặt cái hộp đó lên, nghiên cứu thật kỹ, ý muốn tìm ra cơ quan. “Con mẹ nó, ngươi có thể có đầu óc một chút được không?” Vương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.