“Ta cũng có biết đâu…” Tiêu Phong nói với vẻ cạn lời: “Rốt cuộc là thứ gì?” Tiêu Viễn Sơn đáp: “Chính là hạt châu treo trên cổ ngươi đó!” “Cái này…” Tiêu Phong hiểu ra, cười bảo: “Sư đệ, thứ này cũng không ở trong tay ta.” “Ngươi nói ta biết ở trong tay thằng khốn nạn nào hả? Ta sẽ đi cướp nó về ngay!” Vương Viễn nói với vẻ dữ tợn. Bây giờ hắn quả thực có tự tin nói lời này. “Ha ha ha!” Tiêu Phong cười ha ha nhưng không đáp lời, mà chỉ nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.