Nếu đấu tay đôi, Vương Viễn chưa bao giờ từng sợ ai. “Hừ!” Lam Phượng Hoàng bĩu môi nói: “Ngươi là giáo chủ hay ta là giáo chủ?” “Đương nhiên là ngươi rồi!” Vương Viễn vội vàng đáp. “Ngươi biết thế là tốt nhất!” Nàng ta nói: “Các ngươi thi cái gì do ta định đoạt, ai muốn các ngươi thi quyền cước chứ?” “Ặc... không phải thi võ công sao?” Vương Viễn mơ hồ. Thân là đệ tử Thiếu Lâm, thứ hắn giỏi nhất chính là quyền cước, còn nữa, mọi người đều là người trong võ lâm, hiển...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.