“Chẳng trách!” Cảnh Xuân Rực Rỡ vuốt cằm nói: “Nếu vậy, để tránh vạn nhất, sau khi nắm được binh quyền xong nhớ bắt luôn cả nhà Gia Luật Hoằng Cơ.” “Có cần phải vậy không?” Sở Vương nghi hoặc. Cảnh Xuân Rực Rỡ gật đầu: “Rất cần thiết!” Vương Viễn: “…” Hắn đột nhiên phát hiện mình càng ngày càng không hiểu lão già này. Đến cả người nhà Gia Luật Hoằng Cơ mà lão cũng không tha, chẳng nhẽ muốn tự mình lên làm hoàng đế? Nghĩ đến đây Vương Viễn hít vào một ngụm khí lạnh. Mình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.