“Cha mẹ nào mà chả giống nhau!” Vương Viễn nói: “Lúc còn trẻ bọn họ có khi còn trầm mê hơn chúng ta ấy.” “Chí lý chí lý!” Tống Dương nói: “Tôi nghe bảo ba và mẹ tôi quen biết nhau trong game đấy.” “Chậc chậc chậc…” Vương Viễn cảm thán: “Xem ra cuộc sống mấy năm qua của ba cô cũng không có gì đặc sắc lắm?” “Ừ!” Tống Dương tóm được đề tài là bắt đầu buôn dưa lê: “Ba tôi nhu nhược lắm, không nghe lời cái mẹ cho ăn cái tát là khỏi ngo ngoe gì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.