Bộ dạng thúc giục kia làm cho Vương Viễn cảm thấy khá quen thuộc. Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, hai người 2 vàng một giờ đấy, từng giây từng phút đều là tiền, không thể trách Nhất Mộng Như Thị vội vàng như vậy, tuy không phải mình tốn tiền, nhưng lãng phí tiền như vậy cũng không phải thói quen tốt. "Được!" Vương Viễn ngồi xuống đất, chỉ vào mặt mình nói: "Ngươi phi châm vào ta đi!" "Chuyện này... thật sự có thể chứ?" Nhất Mộng Như Thị vẫn còn có chút chần chờ, không thể ra...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.