Người chơi tử vong trong “Đại Võ Tiên” không chỉ rớt kinh nghiệm và trang bị mà còn bị tụt cả cảnh giới võ học nữa. Nếu trong lúc làm nhiệm vụ mà chết thì chẳng phải…
Ơ? Hình như cũng chẳng tổn thất gì nhiều.
Nghĩ tới đây, Vương Viễn đột nhiên sửng sốt.
Đẳng cấp không ảnh hưởng tới thuộc tính của người chơi, mà cảnh giới võ học của hắn cũng chẳng thể tụt xuống được nữa, một bản nội công căn bản duy nhất được xem là khá cao cấp lại chỉ là công pháp chẳng đáng nhắc tới. Hơn nữa thuộc tính của hắn cực kỳ có hạn, cứ cho là bị tụt cảnh giới thì cũng chẳng thất thoát bao nhiêu.
Nếu nhiệm vụ này mà hoàn thành… Ài, đẳng cấp Kinh Thế Hãi Tục đấy, chưa kể đến trang bị và công pháp cuối cùng được thưởng ra sao, chỉ riêng số lượng giang hồ lịch duyệt nhận được thôi cũng đủ khiến hắn tăng đến cấp mười lăm.
Vua cũng thua thằng liều, không nhận là thằng ngu.
"Nhận!"
Vương Viễn tiện tay nhấn xác nhận, sau đó khiêm tốn hỏi: "Không biết tiểu tăng có thể hỗ trợ ngài điều gì?"
"Haizz…"
Vương Nguyên Bá thở dài nói: "Ta có một đứa con gái lấy chồng xa tận Phúc Châu, bây giờ bị người kéo đến trả thù, hy vọng ngươi có thể giải vây giúp chúng nó."
"Chuyện này ấy hả?" Vương Viễn làm bộ khó xử bảo: "Tiểu tăng muốn giúp đỡ lắm, nhưng khổ nỗi tài hèn học ít, thực lực lại thấp, chỉ sợ có lòng mà không đủ sức."
"Chuyện này thì dễ nói!"
Vương Nguyên Bá vung tay lên, phóng khoáng nói: "Chỉ cần ngươi có thể hộ tống bọn nó an toàn về Lạc Dương, lão phu sẽ truyền thụ hết ‘Kim Đao Thập Lục Thức” cho ngươi."
"Ha ha!"
Vương Viễn nghe vậy bèn cười ha ha đáp: "Vậy ta xin đa tạ Vương lão gia tử."
Cùng lúc đó, bên tai Vương Viễn vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Bạn đã nhận nhiệm vụ ẩn "Tiêu Cục Phúc Uy".]
[Tiêu Cục Phúc Uy]
Đẳng cấp nhiệm vụ: Kinh Thế Hãi Tục
Nội dung nhiệm vụ: Hộ tống vợ chồng Lâm Trấn Nam về Lạc Dương an toàn.
Phần thưởng nhiệm vụ: Công pháp bí tịch Kim Đao Thập Lục Thức x1.
Bối cảnh nhiệm vụ: Phái Thanh Thành lăm le kiếm pháp tổ truyền của tiêu cục Phúc Uy đã lâu, bây giờ tiêu cục ngộ sát chưởng môn phái Thanh Thành, mối thù này sợ rằng không dễ dàng hóa giải như vậy.
"Phái Thanh Thành?"
Trong “Đại Võ Tiên”, phái Thanh Thành và phái Bồng Lai chỉ có tiếng mà không có bất cứ tuyệt học nào, chỉ xem như môn phái hạng hai, cao hơn Kim Đao Môn đứng hạng ba một chút mà thôi.
Nếu đối thủ chỉ là môn phái hạng hai thì xem ra nhiệm vụ này cũng không quá khó.
Sau khi đóng thanh nhiệm vụ lại, Vương Viễn rời khỏi Kim Đao Môn, tiến thẳng về trạm dịch.
Trạm dịch trong game võ hiệp tương đương với pháp trận truyền tống, dịch chuyển nghìn dặm trong chớp mắt không thành vấn đề.
Một sát sau, Vương Viễn đã tới được thành Phúc Châu, và tìm được tiêu cục Phúc Uy trong truyền thuyết theo chỉ dẫn của nhiệm vụ.
Nhưng lúc này, tình hình ở tiêu cục Phúc Uy hình như không được lạc quan cho lắm.
Bên ngoài cửa chính của tiêu cục Phúc Uy, có một đường kẻ được vẽ bằng máu, bên trong đường kẻ lại dùng máu viết dòng chữ u ám “Người vượt qua vạch kẻ sẽ chết”.
Bên kia đường kẻ là mấy cơ thể máu thịt lẫn lộn nằm ngổn ngang, thoạt nhìn giống như bị người chém lung tung đến chết, và có hơn mười người chơi đang đứng cách mấy thi thể đó không xa.
Những người chơi này đều cầm binh khí trong tay, và nhìn chằm chằm vào cửa Tiêu cục Phúc Uy một cách nóng lòng muốn thử. Rất dễ nhận thấy, mấy thi thể này đều từ tay những người chơi này mà ra.
Bên ngoài Tiêu cục Phúc Uy, có không ít người chơi vây quanh, đang khoanh tay lại gần xem xáo nhiệt ở bên trong.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Vương Viễn thấy tình trạng này, thuận tay kéo một người chơi rồi tò mò hỏi.
Nếu tiêu cục Phúc Uy bị NPC phái Thanh Thành đánh ra nông nỗi này, thì Vương Viễn ngược lại có thể hiểu được, tốt xấu gì thì phái Thanh Thành cũng được xem là môn phái hạng hai, có võ học Cao Cấp tọa trấn, không phải bắt nạt một tiểu môn phái cũng giống như đang chơi đùa hay sao.
Thế nhưng người chơi hiện tại chỉ mới cấp mười mấy thôi, đều là một đám gà mờ mới nhập môn, ngay cả bọn họ cũng có thể chặn giết người của Tiêu cục Phúc Uy, vậy tiêu cục Phúc Uy này cũng yếu quá rồi, trình độ này mà cũng làm vận chuyển, không sợ lúc vận chuyển làm vỡ đồ của người ta sao?
Thiết nghĩ phải dẫn cái đám gà mà này chạy trốn, Vương Viễn bỗng nhiên cảm thấy bất an.
"Hê hê!"
Người chơi nọ chỉ vào đám người chơi chém người kia với vẻ mặt hưng phấn: "Trưa nay tiêu cục Phúc Uy bị người của Thiên Hạ Mạt Thế bao vây, bất luận là nam nữ già trẻ, chỉ cần dám bước ra khỏi đường kẻ này, thì giết chết bất luận tội."
Nói đến đây, tiểu tử này liếm môi rồi bảo: "Ta đã đợi từ sáng đến giờ, đây đã là người thứ mười một rồi, e rằng đến tối nay tiêu cục Phúc Uy sẽ bị người diệt môn mất."
"..."
Nghe được lời nói của người chơi nọ, sắc mặt Vương Viễn tối sầm lại: "Ngươi đúng là xem náo nhiệt, không ngại lớn chuyện."
"Hở? Sao ngươi lại biết tên của ta?" Người chơi kia kinh ngạc hỏi lại.
"..."
Vương Viễn lại không nói gì.
Nhưng điều khiến Vương Viễn đau đầu nhất chính là nhiệm vụ của mình hình như có hai chiều.
Dựa theo những chuyện xảy ra mà Xem Náo Nhiệt Không Ngại Lớn Chuyện miêu tả, chắc hẳn Thiên Hạ Mạt Thế đã nhận được nhiệm vụ, nên mới chặn giết người của tiêu cục Phúc Uy, mà nhiệm vụ của Vương Viễn lại là bảo vệ người của tiêu cục Phúc Uy.
Mẹ nó, nếu chỉ có một mình Vương Viễn, hắn muốn đi cũng chẳng ai chặn được hắn, nhưng dẫn theo đám gà mờ tiêu cục Phúc Uy này, thì mẹ nó rất khó bước được ra ngoài nửa bước.
"Quên đi, vẫn nên vào xem trước rồi nói sau."
Vương Viễn hơi suy nghĩ một chút, rồi lập tức đi vào bên trong Tiêu cục.
"Hây, anh giai! Ngươi không muốn sống nữa sao!"
Xem Náo Nhiệt Không Ngại Lớn Chuyện ở phía sau thấy thế, ánh mắt sáng lên, vội vàng hét về phía những người chơi Thiên Hạ Mạt Thế cách đó không xa: "Có người muốn vào tiêu cục."
Được lắm, tên khốn nạn này đúng là người cũng như tên, Xem Náo Nhiệt Không Ngại Lớn Chuyện.
"Làm gì đó?"
Nghe thấy tiếng hét của Xem Náo Nhiệt Không Ngại Lớn Chuyện, lúc này, một người dẫn đầu trong đám người chơi Thiên Hạ Mạt Thế chỉ vào Vương Viễn rồi quát lớn: "Người tự ý tiến vào tiêu cục Phúc Uy sẽ chết!"
Khi nói chuyện, người chơi này xông về phía Vương Viễn.