“Mấy người?”
Nhìn thấy tin nhắn của Vương Viễn, Bôi Mạc Đình mừng rỡ hỏi, đã nói đến nước này rồi chứng tỏ Vương Viễn chắc chắn có cách.
“Ngoài ngươi với ta ra, còn phải tìm thêm ba người nữa.”
“Không thành vấn đề, bây giờ ngươi ở đâu?” Bôi Mạc Đình nói: “Lát nữa chúng ta đi tìm ngươi.”
“Tửu điếm Hữu Gian Lạc Dương …”
…
Nửa tiếng sau, Bôi Mạc Đình xuất hiện tại tửu điếm Hữu Gian Lạc Dương, theo sau hắn còn có ba người chơi một nam hai nữ.
Người chơi nam bên trái mặc tăng y màu nhã, đầu lại búi tóc đội đạo kê, nhìn tăng không ra tăng, đạo không ra đạo, không phàm không tục, ăn mặc vô cùng quái dị.
Bên phải Bôi Mạc Đình là người chơi nữ mặc đồ màu lam, đầu đội một chiếc mũ kỳ quái, trên người đeo một đống đồ trang sức hiếm lạ cổ quái, có lẽ là người chơi Ngũ Độc Giáo.
Cô gái đi sau cùng là người chơi Đường Môn, mặc một bộ trường bào màu xanh lam, mặt tròn trịa lộ ra hai chiếc răng khểnh…Nha đầu này nhìn rất quen.
“Ngưu ca!”
Đầu trọc của Vương Viễn vẫn nổi bật nhất, Bôi Mạc Đình vừa bước vào liền nhìn thấy Vương Viễn ngồi trong góc.
“Các ngươi đến rồi à!”
Vương Viễn lên tiếng rồi ngẩng đầu lên.
“Ơ?”
“Ủa?”
Em gái Đường Môn và Vương Viễn nhìn thấy nhau đều sững người, không hẹn mà cùng lúc ngạc nhiên kêu lên: “Là ngươi!”
Em gái này không ai khác chính là cô nương mà hôm qua Vương Viễn gặp ở bên ngoài thôn Ngưu Gia - Độc Cô Tiểu Linh.
Thế giới này quả thật nhỏ bé, thế mà cũng có thể khiến hai người gặp được nhau.
“Hai người quen biết nhau sao?”
Bôi Mạc Đình hỏi với vẻ kỳ quái.
“Hi hi!”
Độc Cô Tiểu Linh nhìn Bôi Mạc Đình rồi lại nhìn Vương Viễn, nở một nụ cười cổ quái.
Vương Viễn rùng mình vội vã xua tay: “Gặp qua, không quen biết…”
"Chậc." Độc Cô Tiểu Linh liếc mắt nhìn Vương Viễn, trên mặt mang theo vẻ khinh thường.
"Đây là lão đại Độc Cô Tiểu Linh của Một Đám Ô Hợp chúng ta." Bôi Mạc Đình giới thiệu: "Cao thủ Đường Môn, khinh công cực kỳ lợi hại."
"Một Đám Ô Hợp? Là cái gì?" Vương Viễn ngơ ngác hỏi: "Lẽ nào là bang hội của các ngươi sao?"
"Không tính là bang hội, nói chính xác thì là gia tộc." Bôi Mạc Đình tự hào nói.
"Tên gia tộc của các ngươi đúng là ngu vãi, phải là một thằng ngu mới có thể đặt ra được cái tên này." Vương Viễn cười nhạo.
Một Đám Ô Hợp, vừa nghe đã thấy không giống nhân vật lợi hại rồi.
"Ngươi thì biết cái gì!"
Lúc này, cô gái trong phái Ngũ Độc ở bên cạnh bất mãn đáp: "Ngay cả Một Đám Ô Hợp mà cũng không biết, e rằng ngươi chưa từng chơi trò chơi này trước đây rồi."
"Nổi tiếng lắm sao?" Vương Viễn buồn bực.
"Đương nhiên!" Cô gái đó đáp: "Quán quân liên tiếp bốn mùa thể thao điện tử thế giới, đội trưởng Thiết Ngưu đại thần được bình chọn là vận động viên thể thao điện tử có giá trị nhất bốn năm liên tiếp, được xưng là huyền thoại của giới thể thao điện tử, là thần tượng của toàn bộ người chơi trò chơi!"
"Mạnh như vậy sao?" Vương Viễn liếc mắt nhìn Bôi Mạc Đình một cách ngạc nhiên, tuy Bôi Mạc Đình cũng được xem là cao thủ, nhưng cũng không cao đến trình độ này.
"Khà khà!" Bôi Mạc Đình ngượng ngùng nói: "Chiến đội Một Đám Ô Hợp bọn họ đã bị gạch bỏ sau khi đội trưởng nghỉ thi đấu, chúng ta chỉ giành đăng ký cái tên gia tộc này mà thôi."
"Thì ra là vậy..."
Vương Viễn tỏ vẻ đã hiểu.
Người chơi trò chơi đều muốn lấy một cái tên hiển hách, mượn uy phong từ tên tuổi của người khác cũng là một xu thế, loại chuyện giành đăng ký ID này cũng không hiếm lạ. Vương Viễn cũng đã từng thấy một người chơi tên là Tôn Ngộ Không, nếu Một Đám Ô Hợp đã có truyền kỳ trong giới thể thao điện tử như vậy, thì việc mượn tên tuổi của bọn họ và tên tuổi của kẻ thù không đội trời chung với bọn họ để đăng ký bang hội hoặc gia tộc, cũng đều là chuyện rất bình thường.
"Hừ!"
Nhìn thấy biểu cảm này của Vương Viễn, cô nương Ngũ Độc kia hừ lạnh một tiếng, bĩu môi không thèm để ý tới thằng cha bất lịch sự Vương Viễn này nữa.
"Ha ha..." Bôi Mạc Đình lúng túng nói: "Cô gái này tên là Nhất Mộng Như Thị, là truyền nhân của Ngũ Độc Giáo, tính cách tương đối nóng nảy."
"Ta nhìn ra được." Vương Viễn đáp: "Ta cảm thấy những cô gái trong gia tộc các ngươi, không có ai là người bình thường hết."
"Ngươi nói ai đấy!"
Quả nhiên như lời Bôi Mạc Đình đã nói, Nhất Mộng Như Thị là một người có tính tình nóng nảy, nghe được lời này của Vương Viễn, sắc mặt của Nhất Mộng Như Thị tối sầm, cô ta búng tay một cái, bắn ra một cây châm hẹp dài bằng lông trâu về phía Vương Viễn.
Trên cây châm lóe ra ánh sáng xanh biếc, rõ ràng có bôi chất kịch độc.
Người chơi Ngũ Độc Giáo quả nhiên không dễ chọc, nhất là trong giai đoạn đầu, người chơi có nội công và tu vi tương đối thấp, tính kháng độc không cao, tấn công bằng độc có thể nói là thuộc tính công kích đáng sợ nhất.
Mà Vương Viễn đối mặt với châm độc bay tới lại không hề sợ hãi chút nào, thậm chí ngay cả suy nghĩ đứng dậy cũng chẳng có, chỉ thuận tay phất một cái.
"Keng!"
Cùng một tiếng yếu ớt vang lên, châm độc bị Vương Viễn thuận tay nắm lấy.
"??!!"
Nhìn thấy một màn như vậy, hai mắt của Nhất Mộng Như Thị đều trợn trừng lên.
Chiêu thức võ học của Ngũ Độc Giáo không thể so được với các đại phái như Thiếu Lâm và Võ Đang, nhưng về phương diện hạ độc và ám sát, chắc chắn là đứng nhất trong các đại môn phái. Tuy Bích Lân Châm này chỉ là võ học Cấp Thấp, nhưng vì sát thương mang thuộc tính độc, nên luận về lực sát thương, thì bọn họ đứng hàng thứ ba trong các môn phái.
Người chơi bình thường chỉ cần bị đâm một cái, thì cả người sẽ trúng độc. Mà đại hòa thượng trước mặt lại tay không bắt châm độc, không những trực tiếp bắt được châm độc, mà còn lông tóc vô thương (hắn có tóc đâu), đây là lần đầu tiên Nhất Mộng Như Thị gặp một người mạnh mẽ như vậy.
Thật không ngờ, định lực cộng thêm của Kim Cương Bất Hoại Thần Công này lại khiến Vương Viễn có thể miễn dịch với một vài trạng thái xấu, chất độc trên Bích Lân Châm hiển nhiên không làm Vương Viễn bị thương được.
Vương Viễn cũng không phải là kiểu người mặc cho người ta đánh mà không đánh trả. Sau khi bắt được châm độc, Vương Viễn đứng dậy, duỗi cánh tay đến trước mặt Nhất Mộng Như Thị.
"Hê hê, trả cho ngươi này!"