“Coong!” Một cước được rót hết toàn bộ nội lực trên người của Ngọn Gió Trên Biển, giẫm mạnh lên ngực của Vương Viễn, phát ra một tiếng vang lớn. Hắn ta lập tức cảm thấy chân mình tê rần, suýt chút nữa không đứng vững được mà ngã lăn xuống đất, còn Vương Viễn thì lại lông tóc vô thương, thanh máu trên đầu ngay cả “-1” cũng không rớt ra nổi. “Sao... sao có thể như vậy được?” Tư tưởng của Ngọn Gió Trên Biển đã hoàn toàn sụp đổ rồi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.