“Ngươi thì biết cái gì!” Âu Dã Tử gắt gỏng: “Chỉ có tự tay thức tỉnh thần binh nó mới chịu nhận ngươi làm chủ, cùng ngươi tâm thần hợp nhất, đạt tới độ phù hợp cao nhất. Ta giúp ngươi thức tỉnh thì thần binh kia chẳng phải thành của ta à? Nếu ngươi không để ý ta có thể giúp ngươi.” Lời của Âu Dã Tử nghe cũng rất có lý, Vương Viễn không cách nào phản bác lại, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Để ta làm để ta làm! Giờ bắt đầu từ đâu đây?” “Rất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.