“Hừ hừ!” Lý Thanh La cười lạnh lùng, đáp: “Nếu ta không giao đấy thì sao? Có phải định giết ta hay không?” “Không sai!” Vương Viễn gật đầu. “Vậy giết ta đi!” Lý Thanh La ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ trắng trắng nõn mịn màng, thuận theo cái cổ nhìn vào bên trong áo bà ta, a di đà Phật, thật từ bi. Chẳng trách ả đàn bà hung dữ ngang ngược này, không coi mạng người là chuyện to tát gì, vì người phụ nữ này ngay cả mạng mình còn không coi ra gì cơ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.