Một tay Vương Viễn nắm Dư Thương Hải, một tay khác duỗi ra, chộp vào cổ tay của gã.
Ngay sau đó, hai tay của Vương Viễn xoay một vòng.
"Rắc rắc!"
Tiếng xương khớp lệch vị trí vang lên, hai tay của Dư Thương Hải bị Vương Viễn quay đúng một vòng.
"A..."
Dư Thương Hải kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa quỳ sụp xuống đất, trường kiếm trong tay cũng rơi trên mặt đất.
"Vô Địch Thiết Đầu Công!"
Vương Viễn hét lớn, đầu trọc đập thẳng xuống.
"Bốp!"
Một tiếng kêu lớn vang lên, đầu của Vương Viễn đập thẳng vào mặt Dư Thương Hải, Dư Thương Hải bị đập máu mũi giàn giụa, đầu óc mê muội.
"Đại Lực Kim Cương Thối!"
Vương Viễn lại hét một lần nữa, vận nội lực dậm thẳng một cước lên đầu gối của Dư Thương Hải.
"Rắc!"
Cùng với một tiếng rắc, chân của Dư Thương Hải bị dẫm gãy. Chiêu đánh gãy chân chó này quả thực lần nào cũng hiệu quả.
Năm chi bị phế mất ba, cho dù Dư Thương Hải võ nghệ đầy người nhưng vẫn không thể làm gì, bị Vương Viễn vững vàng bắt trong tay, không thể động đậy, không khác gì mấy cái cọc gỗ luyện tập ở trong môn phái.
Ngay lúc này, Bôi Mạc Đình cũng phi thân lên, vung kiếm đâm vào cổ họng Dư Thương Hải.
"Thương Tùng Nghênh Khách!"
"Hữu Phượng Lai Nghi!"
"Vô Biên Lạc Mộc!"
Không hổ là người chơi cấp cao của phái Hoa Sơn, kiếm pháp của Bôi Mạc Đình cực kỳ thuần thục, sau khi tăng lên một cảnh giới uy lực càng kinh khủng, động tác cũng càng thêm tiêu sái phóng khoáng, từng chiêu từng chiêu liên tục ngắm vào cổ họng Dư Thương Hải.
Dưới sự tấn công không ngừng của Bôi Mạc Đình, thanh máu trên đầu Dư Thương Hải tụt xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Không mất quá nhiều thời gian, thanh máu của Dư Thương Hải đã xuống mức báo động.
"Huyền Môn Cương Khí!"
Mắt thấy Dư Thương Hải sắp bị hai tên bại hoại hành hạ đến chết thì đột nhiên hắn quát lên, một luồng nội lực tinh thuần toả ra từ người Dư Thương Hải.
Vương Viễn chợt cảm thấy hai tay tê rần, không kềm được buông tay ra.
Cái chân chưa gãy của Dư Thương Hải đạp xuống đất một cái, nhảy về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Vương Viễn.
"Tên khốn, ta nhớ mặt ngươi rồi! Hãy đợi đấy!"
Dư Thương Hải buông xuống một câu độc ác, sau đó tung người bay lên, định chạy trốn.
Không thể không nói, Dư Thương Hải vẫn rất có bản lĩnh, mặc dù gãy một chân nhưng khinh công vẫn cực tốt, Vương Viễn cùng Bôi Mạc Đình hoàn toàn không phải là đối thủ.
Đồng thời khi lui về phía sau, Dư Thương Hải còn vung tay lên, chín mũi ám khí màu xanh bay ra, thẳng về phía ba người nhà họ Lâm.
"Mẹ nó!"
Vương Viễn thấy vậy kinh hãi, vội vàng dùng thân thể ngăn cản theo bản năng. Thế nhưng công phu ám khí của Dư Thương Hải tương đối tuyệt diệu, Vương Viễn chỉ chặn được ba mũi.
"Phốc phốc phốc phốc..."
Sáu mũi ám khí còn lại bắn thẳng vào người hai vợ chồng Lâm Chấn Nam.
"Ha ha ha!"
Thấy vợ chồng Lâm Chấn Nam trúng ám khí của mình, Dư Thương Hải cười lớn một tiếng, xoay người chạy.
"Lão tặc vô sỉ!"
Vương Viễn thấy vậy cực kì giận dữ, nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, dồn sức ném về phía Dư Thương Hải.
Mặc dù Vương Viễn không phải là đệ tử Đường Môn nhưng hắn xuất thân từ gia đình có truyền thống võ học, ném kiếm vẫn tương đối chính xác.
"Vù!"
Trường kiếm vạch một đường vòng cung ở trên trời, cắm chính xác vào lưng Dư Thương Hải.
"Phụt!"
Dư Thương Hải phun một ngụm máu giữa không trung, sau đó rơi thẳng xuống.
"Rầm..."
Dư Thương Hải nặng nề rơi xuống đất.
Lúc nãy Dư Thương Hải đã bị hai người Vương Viễn đánh yếu máu, lúc này dính một kiếm nặng như vậy, lại rơi từ trên trời xuống, chết ngay tại chỗ, quả là bi kịch.
...
Sau khi đánh chết Dư Thương Hải, Vương Viễn xoay người lại, chỉ thấy sắc mặc của vợ chồng Lâm Chấn Nam tái nhợt, môi tím bầm, toàn thân trúng kịch độc, đã ở trong trạng thái hấp hối.
"Đại thúc, đừng chết vội, ít nhất cũng cố gắng cầm cự tới Lạc Dương có được không, để ta lấy được phần thưởng của nhiệm vụ đã..."
Nếu có từ nào có thể miêu tả được tâm trạng của Vương Viễn lúc này thì chắc đó là sụp đổ. Mẹ nó, nhiệm vụ sắp hoàn thành thì lão cẩu Dư Thương Hải lại chơi hắn một vố như vậy, quả thực là điên tiết.
"Ngưu thiếu hiệp... Ngươi tới đây!"
Thấy bộ dáng này của Vương Viễn, Lâm Chấn Nam yếu ớt kêu.
"Lâm đại thúc, ngươi còn có di ngôn gì sao?" Vương Viễn liền vội vàng đi tới, hỏi.
"Khụ khụ..."
Lâm Chấn Nam tằng hắng một tiếng, run rẩy lấy một cái bao từ trong lồng ngực, đưa cho Vương Viễn, nói: "Cầm đồ vật bên trong tới Lạc Dương, lão Vương sẽ cho ngươi phần thưởng."
"Đây là cái gì?” Vương Viễn cảm thấy rất tò mò, nhưng hắn đang ở trước mặt Lâm Chấn Nam, cũng không tiện mở bao ra xem.
Lâm Chấn Nam nói: "Vật này không có tác dụng đối với ngươi, ngươi cũng ngàn vạn lần không được đưa cho Bình nhi, tóm lại đa tạ ngươi đã cứu ba người nhà chúng ta!"
Nói xong, đầu của Lâm Chấn Nam nghiêng sang một bên, không còn hô hấp.
"Cha!!"
Lâm Chấn Nam vừa chết, Lâm Bình Chi liền kêu khóc nhào tới, ôm lấy thi thể của Lâm Chấn Nam, khóc lóc thất thanh.
"Hài tử đáng thương!"
Nhìn Lâm Bình Chi đau khổ, Vương Viễn cùng Bôi Mạc Đình liếc mắt nhìn nhau, tiếc hận lắc đầu một cái.
Đứa nhỏ Lâm Bình Chi này thật là đáng thương, vốn là con nhà giàu đẹp trai, hơn nữa còn có tinh thần hiệp nghĩa. Chỉ sau một ngày lại biến thành một cô nhi không cha không mẹ không nghề nghiệp, tất cả chỉ bởi vì hắn giết một tên rác rưởi khốn nạn.
Thời vậy, mệnh vậy! Nếu cốt truyện này thả vào trong bất cứ một truyện nào khác thì không có ngoại lệ, tất cả đều sẽ trở thành nhân vật chính.
Không đành lòng nhìn Lâm Bình Chi bi thương như vậy, Vương Viễn cùng Bôi Mạc Đình đi tới chỗ thi thể của Dư Thương Hải, bắt đầu lục người kiếm đồ.
[Tùng Phong Kiếm]
Phẩm chất: Tinh Lượng
Ngoại công +45
Nội công +22
Độ bền: 10/10
Yêu cầu sử dụng: Lực tay 22
Lúc trang bị chiêu thức hệ kiếm, ngoại công +25
Như Tùng Như Gió: Thân pháp của người sử dụng tăng 10%.
Cuồng Phong Lạc Diệp: Chiêu thức chủ động, liên tục đâm mục tiêu bảy kiếm, sát thương tăng lên 5%.
...
Thuộc tính của Tùng Phong Kiếm chỉ có thể coi như trung cấp, ở giai đoạn đầu của trò chơi, cộng thêm 10% thân pháp thật sự là rất ít, có điều kỹ năng của thanh kiếm lại khá đặc biệt, thế nhưng đối với hai người Vương Viễn đã từng nhìn thấy Thái Nhạc Kiếm thì kỹ năng này cũng chỉ ở mức bình thường.