Vương Viễn cũng không phải Biển Trời Một Màu, chỉ thấy hắn vung tay trái tới, tóm lấy thân thương, nhấc chân phải về trước, đá ngược vào háng của Lý Tiêu Dao. “Tổ bà ngươi!” Lý Tiêu Dao chửi thầm một tiếng, vội vàng buông vũ khí, lộn một cái về sau. Lúc này khó lắm mới tránh được một cước của Vương Viễn. Sau khi đứng dậy, hắn ta tức giận nhìn Vương Viễn: “Đều nói Vương gia đời đời là cao thủ, ta thấy ngươi cũng là hảo hán đấy, nhưng hóa ra cũng chỉ có thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.