Lần đầu tiên Tống Dương thấy Vương Viễn nóng nảy như vậy, còn chọc hắn nổi điên lên, cô vừa hoảng vừa sợ, mặc dù mặt đầy vẻ tủi thân nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài. "Quay lại!" Vương Viễn thấy cô không cố tình gây sự với mình, thái độ nhận lỗi cũng thành khẩn thì thôi không giận nữa: "Ăn cơm xong rồi xéo!" "..." Tống Dương đứng ngay cửa nhà bếp, cúi đầu vân vê góc áo, không biết nên làm sao. "Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy?" Vương Viễn vừa dọn đống “đồ ăn”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.