Ngay lúc hai người còn lơ ngơ, Đà Lôi đã khổ sở nói: “Ngưu tướng quân đòi hỏi vậy không khỏi quá tham lam rồi! Hai trăm nghìn điểm cống hiến một lúc, đó là mạng hai trăm nghìn binh sĩ của ta đó.” “Thứ ngài bán đi là thuộc hạ, còn thứ ta bán đứng là tổ quốc nơi ta sinh ra và lớn lên đấy, chẳng nhẽ không nên kiếm thêm chút?” Vương Viễn khó chịu nói: “Nếu nguyên soái Đà Lôi không có thành ý, vậy chúng ta không cần bàn tiếp nữa.” “Chuyện này…” Đà Lôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.