Nửa giờ sau, một mình Vương Viễn đi tới chân núi Hắc Phong.
Núi Hắc Phong có mười lăm khu vực luyện cấp, tỷ lệ rớt tiền của quái chỗ này rất cao. Cho nên đây là một địa điểm luyện cấp mà đội ngũ cày tiền thích nhất. Ở dưới chân núi Hắc Phong chỗ nào cũng nhìn thấy một đống người chơi đang cày tiền.
Đội ngũ năm người Vương Viễn đi tới chân núi cũng không dừng lại, mà tiếp tục đi lên núi.
Ngươi chơi cày tiền ở đây đều biết ngọn núi này là nơi nào, đi lên trên đỉnh núi chính là Hắc Phong trại nổi tiếng một vùng.
"Ồ?"
Thấy năm người Vương Viễn lên núi, người chơi đang nhặt tiền dưới chân núi đều ngầng đầu tỏ vẻ kinh ngạc.
"Này này này, mọi người nhìn kìa, mấy người kia đang lên núi."
"Tổ đội năm người mà dám lên núi, bọn họ muốn đi đánh Hắc Phong trại à?"
"Bớt nói linh tinh đi! Hôm qua Hồng Hoa hội hơn mười người cũng không vào được cửa chính của Hắc Phong trại, chỉ với năm người bọn họ mà muốn đánh vào Hắc Phong trại?"
"Không thì họ đi lên núi làm gì? Rèn luyện thân thể à?"
"Mẹ kiếp, làm sao ta biết được!"
...
Đối với mục đích của mấy người Vương Viễn, mọi người vô cùng tò mò.
Phải biết rằng, Hồng Hoa hội là một bang hội lớn nằm trên bảng xếp hạng Quốc Phục. Trong bang hội cao thủ nhiều như mây, hơn mười người trong bang hội lớn như vậy liên thủ lại cũng không qua được cửa của Hắc Phong trại, còn họ chỉ có năm người mà cũng dám lên núi, thật là không biết tự lượng sức mình.
Trong khi mấy người dưới chân núi còn đang đoán mò, đội của Vương Viễn đã đến bên ngoài Hắc Phong trại.
Chậc, Hắc Phong trại quả không hổ danh là sự tồn tại khiến các bang hội lớn phải chùn bước, phòng thủ kiên cố giống như trong lời đồn.
Toàn bộ trại đều được xây dựng dưới nền móng của ngọn núi.
Tường thành bằng gỗ hai bên cao hơn mười mét, ở trước mắt mấy người Vương Viễn là cánh của to lớn của tòa sơn trại. Trên cửa viết ba chứ lớn Hắc Phong Trại, ở hai bên cửa có hai đài quan quát, xem ra phòng thủ của nơi này cũng rất nghiêm ngặt.
"Ta cuối cùng cũng biết vì sao các bang hội khác không thể vào được rồi."
Thấy cánh cửa trước mặt, Bôi Mạc Đình không ngừng cảm thán.
Mẹ kiếp, nhìn cái cửa của sơn trại này mà xem, cửa thành Lạc Dương cũng chỉ to hơn một chút mà thôi, muốn vượt qua được cánh cửa này bằng tay không là không thể nào, nếu không có thang thì ai đi vào được.
"Cửa núi lớn như vậy, hẳn là không có đường đánh vào." Đinh Lão Tiên vuốt cằm nhìn xung quanh nói: "Ta đoán cánh cửa này chắc chắn có cơ quan."
"Ta thử xem!"
Độc Cô Tiểu Linh nghe vậy thi triển khinh công lên xuống mấy cái đã đến bên dưới cánh cửa của Hắc Phong trại, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Tâm pháp của đệ tử phái Đường Môn chủ yếu là thuật nhìn thấu, cho phép đề cao năng lực quan sát của người chơi, có thể tra xét các bộ phận cơ quan, bẫy rập.
Nhưng mà xem tới xem lui ba lần, Độc Cô Tiểu Linh bất đắc dĩ tay không trở về nói: "Không phát hiện cơ quan nào cả."
"Không phát hiện cơ quan? Điều này không thể nào." Đinh Lão Tiên nghe vậy có chút khó tin, Hắc Phong trại chỉ là một phụ bản trên cấp mười, không lẽ còn định bắt người chơi sử dụng vũ khí công thành quy mô lớn mới được sao? Điều này không logic.
Mà Vương Viễn đối với chuyện này cũng không bất ngờ chút nào.
Các bang hội lớn đều tụ tập cao thủ khắp thiên hạ, đương nhiên sẽ không thiếu đệ tử Đường Môn. Hơn nữa bang hội lớn cũng không thiếu người thông minh, việc Đinh Lão Tiên nghĩ tới chắc chắn người khác cũng nghĩ tới.
Nếu như trên cửa chính có cơ quan, thì các đội ngũ kia không đến nỗi mà cửa cũng không vào nổi, rất rõ ràng, không chỉ trên cửa chính, thậm chí xung quanh Hắc Phong trại cũng sẽ không ẩn giấu cơ quan.
"Ta không tin! Để ta thử lại!"
Nói xong, Độc Cô Tiểu Linh ngẩng đầu nhìn cửa thành phía trước, tung người nhảy lên, hai chân đạp liên tục lên cổng chính để chạy lên trên.
Còn phái nói, khinh công của Độc Cô Tiểu Linh quả thật mạnh mẽ.
Cánh cổng lớn cao mười mấy mét mà chỉ cần vài bước đạp vượt nóc băng tường, Độc Cô Tiểu Linh đã nhảy lên sát rìa, thân pháp linh hoạt như vậy làm Vương Viễn rất hâm mộ.
"Vút vút!"
Nhưng ngay lúc Độc Cô Tiểu Linh sắp vượt qua được cổng thành, bên tai đột nhiên vang lên tiếng xé gió.
Cùng lúc đó, mấy mũi tên từ hai tháp quan sát bắn ra, lao thẳng về phía Độc Cô Tiểu Linh.
"Mau xuống!"
Vương Viễn thấy thế, vội vã nhắc nhở.
Độc Cô Tiểu Linh nghe vậy cuống quít đạp vào cửa một cái, mượn lực xoay người ngửa ra sau tránh thoát.
"Bộp!"
Độc Cô Tiểu Linh lộn một vòng giữa không trung rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
"Nguy hiểm thật!"
Sau khi rơi xuống, Độc Cô Tiểu Linh vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, căn cốt của đệ tử Đường Môn thường không cao, nếu như bị trúng đám tên đấy, sợ rằng Độc Cô Tiểu Linh sẽ mất mạng.
Có thể nhìn ra được, muốn bay qua cửa là điều không thể.
Trò này thật đau trứng!
Không có cơ quan, muốn bay cũng không được... Lẽ nào buộc phải đánh vỡ cửa mới vào được sao?
"Ha, hòa thượng kia, không phải ngươi nói không có tính khiêu chiến chút nào sao?"
Trong khi mọi người đều đang nghĩ cách, Nhất Mộng Như Thị nhướng mày khiêu khích hỏi Vương Viễn.
"Khà khà, quả thực không có tính khiêu chiến gì hết!"
Vương Viễn nghe vậy thì cười khà khà, xắn tay áo rồi đi thẳng về phía trước.
"Hắn... lẽ nào hắn muốn phá cửa sao?"
Nhìn thấy tư thế dũng mãnh này của Vương Viễn, Đinh Lão Tiên ngây ngẩn cả người. Đinh Lão Tiên đã chơi trò chơi nhiều năm như vậy rồi, có loại người hung ác nào mà chưa từng thấy qua, nhưng đây là lần đầu tiên gã gặp được một người thô bạo như vậy.
"Ê, ngươi đừng làm loạn!"
Nói tới nói lui, vẫn chỉ là gây chuyện, Nhất Mộng Như Thị chỉ muốn nhân cơ hội này để sỉ nhục cái tên đáng ghét đã khiến mình phải chịu thiệt, nhưng cũng không có suy nghĩ hãm hại Vương Viễn, ai biết Vương Viễn lại ngang ngạnh như vậy, dám phá cửa bằng tay không.
Vừa rồi Độc Cô Tiểu Linh chỉ leo lên cửa đã suýt chút nữa bị bắn thành nhím, huống chi là phá cửa lớn.
Trong lúc nói chuyện, Vương Viễn đã tới trước cửa sơn trại, duỗi tay hơi đẩy cửa ra, nhưng cánh cửa không hề di chuyển.
Thực hiển nhiên, cổng chính của sơn trại không phải là thứ ai cũng có thể đẩy ra được.