“Có gì quan trọng đâu!!” Tống Dương mỉm cười và nói: “Nếu đã áy náy thì để ta ăn chực đi.” “Ăn chực không thành vấn đề…” Vương Viễn đáp: “Tuy ngươi có thể ăn nhiều một chút, nhưng ta vẫn gánh vác được.” “Vậy không phải được rồi sao!” Cô cười nói: “Ta cũng không thích tiêu tiền lung tung, có thể ăn no là được.” “Ặc… ngươi có thể dám theo đuổi chút chuyện khác được không?” Vương Viễn sa sầm mặt mũi. “Ăn no còn không tính là truy cầu sao?” Tống Dương hỏi lại. “Có tiến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.