“Cẩu, Cẩu Tạp Chủng?” Ngay lúc Vương Viễn cho rằng sau khi Thạch Phá Thiên nghe thấy cái tên như đang chửi người này sẽ nổi giận ra tay dạy dỗ hắn, ai dè hắn ta còn kích động không thôi. Cảm giác đó giống như con tôm cái tép thấp cổ bé họng thình lình được người khác thừa nhận, trong kích động xen lẫn vẻ biết ơn. “???” Vương Viễn ngu ngơ chả hiểu gì, tại sao ấy hả, vì đang nghĩ chả nhẽ thằng bé này lại thích nghe mấy từ như vậy? “Ta chính là Cẩu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.