CHƯƠNG 130
Vạt váy rách rơi xuống đất, cô hoàn toàn không để ý, giẫm phải, chới với ngã về phía trước.
Khúc Chấn Sơ đi ở phía sau vẫn luôn chú ý đến cô.
Ngay khi thấy cô giẫm lên vạt váy rách, anh đã nhào tới, giữ thắt lưng An Diệc Diệp lại, đỡ cô đứng lên.
An Diệc Diệp vừa đụng phải anh liền như thể gặp phải mãnh thú hồng hoang, cô thoát khỏi vòng tay của anh, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Khúc Chấn Sơ mím môi, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Đừng lộn xộn.”
Anh thấp giọng ra lệnh, An Diệc Diệp lập tức sợ tới mức không thể động đậy.
Nhưng trong lòng Khúc Chấn Sơ không hề dễ chịu, ngược lại càng thêm buồn bực.
Anh ta ngồi xổm xuống với vẻ mặt bình tĩnh rồi xé những mảnh vải ra.
Xác định An Diệc Diệp sẽ không giẫm lên nữa mới đứng lên.
“Vào đi.”
Vừa dứt lời, An Diệc Diệp liền chạy vào phòng nhanh như tên bắn, đóng sầm cửa lại.
Người quản gia bưng bát cháo đã nấu đi tới, nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng bất động ở cửa.
“Cậu chủ, cháo đã nấu xong rồi.”
Khúc Chấn Sơ vừa đưa tay ra, lập tức nghĩ đến bộ dạng An Diệc Diệp sợ hãi anh vừa nãy thì chậm rãi nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
“Bảo đầu bếp đưa vào cho cô ấy.”
Nói xong, liền xoay người rời đi.
Quản gia nhìn Khúc Chấn Sơ rời đi và vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngày hôm sau, Khúc Chấn Sơ ngồi trong phòng ăn chần chừ không rời đi.
Nếu là trước đây thì giờ này anh đã đến công ty nhưng hôm nay, anh vẫn chưa rời đi.
Dư Nhã Thiểm ở một bên thúc giục đã lâu vậy mà Khúc Chấn Sơ vẫn mắt điếc tai ngơ.
Đợi ước chừng nửa tiếng, cuối cùng anh cũng đứng dậy.
Anh liếc nhìn cầu thang lầu hai, tà váy của An Diệc Diệp lấp ló ở đó đã mười phút nhưng cô không chịu xuống.
Môi Khúc Chấn Sơ mím chặt thành một đường, anh bước ra ngoài với vẻ mặt bình thản.
“Tôi đi đây.”
Người ở đầu cầu thang nghe thấy những lời này thì thở phào nhẹ nhõm.
Đợi cho đến khi mọi người rời đi, cô mới cẩn thận đi vào nhà ăn.
Cô không nhìn thấy, Khúc Chấn Sơ tưởng chừng đã đi vừa mới quay lại.
Anh không vào nhà mà đứng trước cửa sổ nhìn An Diệc Diệp xuống dưới rồi mới yên tâm rời đi.
Ăn sáng xong, quản gia và tài xế đưa cô đến trường học.
Quản gia vẫn còn sợ hãi với dáng vẻ trở về nhà của An Diệc Diệp hôm qua, thấy cô xuống xe liền nhét cho cô một chiếc hộp nhỏ.
“Cô Tiêu, cô cầm lấy, phòng lúc cần đến.”
An Diệc Diệp nghi hoặc mở chiếc hộp ra, không ngờ lại thấy một cây kích điện trong đó.
“Đưa tôi cái này làm gì?”
CHƯƠNG 130
Vạt váy rách rơi xuống đất, cô hoàn toàn không để ý, giẫm phải, chới với ngã về phía trước.
Khúc Chấn Sơ đi ở phía sau vẫn luôn chú ý đến cô.
Ngay khi thấy cô giẫm lên vạt váy rách, anh đã nhào tới, giữ thắt lưng An Diệc Diệp lại, đỡ cô đứng lên.
An Diệc Diệp vừa đụng phải anh liền như thể gặp phải mãnh thú hồng hoang, cô thoát khỏi vòng tay của anh, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Khúc Chấn Sơ mím môi, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Đừng lộn xộn.”
Anh thấp giọng ra lệnh, An Diệc Diệp lập tức sợ tới mức không thể động đậy.
Nhưng trong lòng Khúc Chấn Sơ không hề dễ chịu, ngược lại càng thêm buồn bực.
Anh ta ngồi xổm xuống với vẻ mặt bình tĩnh rồi xé những mảnh vải ra.
Xác định An Diệc Diệp sẽ không giẫm lên nữa mới đứng lên.
“Vào đi.”
Vừa dứt lời, An Diệc Diệp liền chạy vào phòng nhanh như tên bắn, đóng sầm cửa lại.
Người quản gia bưng bát cháo đã nấu đi tới, nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng bất động ở cửa.
“Cậu chủ, cháo đã nấu xong rồi.”
Khúc Chấn Sơ vừa đưa tay ra, lập tức nghĩ đến bộ dạng An Diệc Diệp sợ hãi anh vừa nãy thì chậm rãi nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
“Bảo đầu bếp đưa vào cho cô ấy.”
Nói xong, liền xoay người rời đi.
Quản gia nhìn Khúc Chấn Sơ rời đi và vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngày hôm sau, Khúc Chấn Sơ ngồi trong phòng ăn chần chừ không rời đi.
Nếu là trước đây thì giờ này anh đã đến công ty nhưng hôm nay, anh vẫn chưa rời đi.
Dư Nhã Thiểm ở một bên thúc giục đã lâu vậy mà Khúc Chấn Sơ vẫn mắt điếc tai ngơ.
Đợi ước chừng nửa tiếng, cuối cùng anh cũng đứng dậy.
Anh liếc nhìn cầu thang lầu hai, tà váy của An Diệc Diệp lấp ló ở đó đã mười phút nhưng cô không chịu xuống.
Môi Khúc Chấn Sơ mím chặt thành một đường, anh bước ra ngoài với vẻ mặt bình thản.
“Tôi đi đây.”
Người ở đầu cầu thang nghe thấy những lời này thì thở phào nhẹ nhõm.
Đợi cho đến khi mọi người rời đi, cô mới cẩn thận đi vào nhà ăn.
Cô không nhìn thấy, Khúc Chấn Sơ tưởng chừng đã đi vừa mới quay lại.
Anh không vào nhà mà đứng trước cửa sổ nhìn An Diệc Diệp xuống dưới rồi mới yên tâm rời đi.
Ăn sáng xong, quản gia và tài xế đưa cô đến trường học.
Quản gia vẫn còn sợ hãi với dáng vẻ trở về nhà của An Diệc Diệp hôm qua, thấy cô xuống xe liền nhét cho cô một chiếc hộp nhỏ.
“Cô Tiêu, cô cầm lấy, phòng lúc cần đến.”
An Diệc Diệp nghi hoặc mở chiếc hộp ra, không ngờ lại thấy một cây kích điện trong đó.
“Đưa tôi cái này làm gì?”