CHƯƠNG 296
An Diệc Diệp lắc đầu, nói: “Nhưng tôi nghĩ có lẽ ông bị lừa rồi.”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô đanh mặt lại.
“Không thể nào? Sau khi mua về, tôi còn đích thân mời ông Bành xem giúp tôi, đúng là hàng thật!”
Khi ông cụ Bành nghe được câu nói kia của An Diệc Diệp, hai mắt sáng lên, cuối cùng cũng chăm chú nhìn cô.
Nhìn một lúc lão ta mới hơi gật đầu, đáp lại lời của ông chủ lớn nhà họ Ngô.
“Đúng là hàng thật.”
“Cô nghe chưa?”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô bất mãn vỗ bàn đứng lên.
“Theo tôi thấy chắc chắn cô không muốn đền tiền nên mới cố tình nói chiếc bình này có vấn đề!”
An Diệc Diệp nghĩ mãi không ra.
Ai cũng biết năng lực của ông cụ Bành, chắc chắn ông cụ không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
Hơn nữa tuy chiếc bình này được làm rất chăm chút, còn tạo ra vài dấu vết cổ, nhưng cũng có một số chỗ lỗi rất rõ ràng.
Với năng lực của ông cụ Bành nhất định sẽ phát hiện được.
“Nhưng tôi thật sự thấy chiếc bình này không phải là hàng thật.”
“Cô!”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô giận đến nỗi chỉ vào mặt cô muốn mắng.
Nhưng ông cụ Bành lại giơ tay cản ông ta, nhìn An Diệc Diệp hỏi: “Vậy trước hết cô hãy nói cho tôi biết tại sao cô cảm thấy chiếc bình này là giả?”
An Diệc Diệp ngập ngừng gật đầu, sau đó giải thích những khiếm khuyết trong chiếc bình, từ thiết kế hình dáng bên ngoài cho đến những dấu hiệu giả cổ rõ ràng cùng với những chỗ lỗi khác.
Mạch lạc rõ ràng, có tình có lý.
Ông cụ Bành nghe xong chẳng những không tức giận mà còn gật đầu liên tục.
Chờ An Diệc Diệp nói xong mới hỏi: “Cô học thuộc lòng những điều này từ trong sách trước kia sao?”
An Diệc Diệp gật đầu nói: “Những ghi chép viết tay của ông Bành rất chi tiết và rất thực tế.”
Nhưng điều khiến An Diệc Diệp cảm thấy kỳ lạ là ông cụ Bành có thể viết ra những ghi chép xuất sắc như vậy, tại sao lại phán đoán sai lầm bình hoa này chứ?
Câu nói cuối cùng này lập tức khiến ông cụ Bành càng hài lòng.
Ông ta vui vẻ đưa tay lên vuốt râu, nở nụ cười đầu tiên sau bao ngày.
“Tôi biết rồi.”
Ông cụ nói xong nhìn An Diệc Diệp nói: “Đám ông Trương nói tư chất của cô không tệ, ban đầu tôi không tin lắm nhưng bây giờ xem ra cũng được.”
An Diệc Diệp sững sờ.
Tuy không biết tại sao ông cụ đột nhiên thay đổi lời nói, nhưng để cho ông cụ Bành vốn nghiêm khắc, ít khi khen ai nói ra những lời như vậy, đã là lời khen ngợi cao nhất rồi!
An Diệc Diệp mừng rỡ nhưng vẫn hơi không hiểu.
“Nhưng bình hoa này…”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô ở bên cạnh hơi mơ hồ đoán ra được ý của ông cụ Bành, lập tức không vui.
“Ông Bành, chẳng lẽ ông cũng nghĩ tôi đem bình hoa giả đến đây ư?”
CHƯƠNG 296
An Diệc Diệp lắc đầu, nói: “Nhưng tôi nghĩ có lẽ ông bị lừa rồi.”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô đanh mặt lại.
“Không thể nào? Sau khi mua về, tôi còn đích thân mời ông Bành xem giúp tôi, đúng là hàng thật!”
Khi ông cụ Bành nghe được câu nói kia của An Diệc Diệp, hai mắt sáng lên, cuối cùng cũng chăm chú nhìn cô.
Nhìn một lúc lão ta mới hơi gật đầu, đáp lại lời của ông chủ lớn nhà họ Ngô.
“Đúng là hàng thật.”
“Cô nghe chưa?”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô bất mãn vỗ bàn đứng lên.
“Theo tôi thấy chắc chắn cô không muốn đền tiền nên mới cố tình nói chiếc bình này có vấn đề!”
An Diệc Diệp nghĩ mãi không ra.
Ai cũng biết năng lực của ông cụ Bành, chắc chắn ông cụ không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
Hơn nữa tuy chiếc bình này được làm rất chăm chút, còn tạo ra vài dấu vết cổ, nhưng cũng có một số chỗ lỗi rất rõ ràng.
Với năng lực của ông cụ Bành nhất định sẽ phát hiện được.
“Nhưng tôi thật sự thấy chiếc bình này không phải là hàng thật.”
“Cô!”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô giận đến nỗi chỉ vào mặt cô muốn mắng.
Nhưng ông cụ Bành lại giơ tay cản ông ta, nhìn An Diệc Diệp hỏi: “Vậy trước hết cô hãy nói cho tôi biết tại sao cô cảm thấy chiếc bình này là giả?”
An Diệc Diệp ngập ngừng gật đầu, sau đó giải thích những khiếm khuyết trong chiếc bình, từ thiết kế hình dáng bên ngoài cho đến những dấu hiệu giả cổ rõ ràng cùng với những chỗ lỗi khác.
Mạch lạc rõ ràng, có tình có lý.
Ông cụ Bành nghe xong chẳng những không tức giận mà còn gật đầu liên tục.
Chờ An Diệc Diệp nói xong mới hỏi: “Cô học thuộc lòng những điều này từ trong sách trước kia sao?”
An Diệc Diệp gật đầu nói: “Những ghi chép viết tay của ông Bành rất chi tiết và rất thực tế.”
Nhưng điều khiến An Diệc Diệp cảm thấy kỳ lạ là ông cụ Bành có thể viết ra những ghi chép xuất sắc như vậy, tại sao lại phán đoán sai lầm bình hoa này chứ?
Câu nói cuối cùng này lập tức khiến ông cụ Bành càng hài lòng.
Ông ta vui vẻ đưa tay lên vuốt râu, nở nụ cười đầu tiên sau bao ngày.
“Tôi biết rồi.”
Ông cụ nói xong nhìn An Diệc Diệp nói: “Đám ông Trương nói tư chất của cô không tệ, ban đầu tôi không tin lắm nhưng bây giờ xem ra cũng được.”
An Diệc Diệp sững sờ.
Tuy không biết tại sao ông cụ đột nhiên thay đổi lời nói, nhưng để cho ông cụ Bành vốn nghiêm khắc, ít khi khen ai nói ra những lời như vậy, đã là lời khen ngợi cao nhất rồi!
An Diệc Diệp mừng rỡ nhưng vẫn hơi không hiểu.
“Nhưng bình hoa này…”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô ở bên cạnh hơi mơ hồ đoán ra được ý của ông cụ Bành, lập tức không vui.
“Ông Bành, chẳng lẽ ông cũng nghĩ tôi đem bình hoa giả đến đây ư?”