Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vừa đi vừa sắp xếp tỉ mỉ những lời mình muốn nói trong mấy ngày nay.


Nhưng An Diệc Diệp còn chưa ra khỏi cửa bỗng ngừng bước.


Xe thể thao màu đen từ từ ngừng lại, rồi cửa xe mở ra, Khúc Chấn Sơ và một người phụ nữ bước xuống xe.


Người phụ nữ đó trang điểm đậm, mặc váy dài màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình chữ S.


Cô ta dính chặt lên người Khúc Chấn Sơ, rồi ôm tay anh, cười dịu dàng.


“Tổng giám đốc Khúc, em đã sớm nghe nói về lâu đài cổ này rồi, không ngờ hôm nay có thể tận mắt chiêm ngưỡng.”


Trên mặt cô ta nở nụ cười cực kỳ nịnh bợ, nhưng vẻ mặt Khúc Chấn Sơ chẳng có cảm xúc gì.


Anh khẽ nhíu mày, như hơi khó chịu.


Anh giơ tay lên định đẩy cô ta ra, nhưng vừa ngẩng đầu thì chợt nhìn thấy An Diệc Diệp đang đứng trong nhà.


Khúc Chấn Sơ nhìn cô một giây, bỗng vươn tay ra, ôm người phụ nữ ở bên cạnh vào lòng, rồi đi vào trong.
Hai người đi thẳng qua An Diệc Diệp, xem cô như không khí.


Người phụ nữ đó mừng như điên, càng nhiệt tình lấy lòng Khúc Chấn Sơ.


Khúc Chấn Sơ nổi tiếng là người không biết trăng hoa, máu lạnh vô tình, chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai.
thi làm gì đến hượt
Dù có phu nữ chủ động lấy lòng cũng bị
anh ném thẳng ra ngoài, chẳng hề nể mặt.
Sau khi kết hôn, các đấu hiện mà anh
biểu hiện ra ngoài đều khiến người khác
cảm thấy anh luôn là người sí tình.
Ai dè tiệc vui chóng tàn, mới có mấy
ngày, người yêu mới đã biến thành người
cũ.
Nghĩ đến đây, người phụ nữ nhìn An Diệc
Diệp đang đứng ở cửa bằng ánh mắt kiểu
ngạo.
Nhưng nếu người phụ nữ ở trước mặt này|
không phạm sai.
cô?
làm thì làm gì đến lượt
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt người phụ
nữ càng xán lạn hơn, tựa vào vai Khúc Chấn Sơ rồi đi vào trong.
An Diệc Diệp kiềm nén nỗi đau trong
tím, rồi tiến lên mấy bước.
“Khúc Chấn Sơ, tối có đối lời muốn nói với
anh.”
Khúc Chăn Sơ vẫn không ngừng bước,
thậm cht còn không quay đầu lạt.


“Tổi muốn nghe có nỏi gì cả.
An Diệc Diệp cắn môi, nhìn Khúc Chấn Sơ dẫn người phụ nữ đi thẳng vào phòng ngủ của mình, rồi đóng cửa lại.


Cô đứng tại chỗ, đợi một lúc lâu cũng không ai ra ngoài.


An Diệc Diệp khó khăn mỉm cười, nhưng không được, vì cô suýt bật khóc rồi.


Tim cô như bị thủng một lỗ, gió lạnh ở bên ngoài không ngừng thổi vào trong, làm cả người cô lạnh lẽo.


Cô đứng đó một lúc lâu, cuối cùng cũng từ từ xoay người, về phòng mình.


Trong phòng ngủ của Khúc Chấn Sơ.


Vừa bước vào, người phụ nữ đã mềm mại vươn tay ôm cổ Khúc Chấn Sơ.


Cô ta áp vào ngực anh, nũng nịu nói: “Tổng giám đốc Khúc, tôi…”


Người phụ nữ chưa kịp nói hết, đã bị Khúc Chấn Sơ đẩy ra.


Chỉ cần nhìn người phụ nữ này thêm một giây sẽ khiến anh không thể nào chịu đựng được.


“Cô cách xa tôi ra!”


Người phụ nữ giật mình, không ngờ Khúc Chấn Sơ lại trở mặt nhanh như vậy.


Cô ta cố nặn ra nụ cười.


“Tổng giám đốc Khúc, anh làm sao vậy? Chẳng phải mới này vẫn còn rất tốt à?”


Nhớ lại bộ dạng ban nãy của An Diệc Diệp, sắc mặt Khúc Chấn Sơ còn khó coi hơn cả ban nãy, nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt hung ác lạnh lẽo.


“Cút!”


Anh quát, ánh mắt sắc bén như dao, thậm chí còn mang theo chút sát khí đâm thẳng vào người đối phương.


Người phụ nữ giật mình, sợ đến mức cả người run rẩy, vội vàng bò dậy, xoay người chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Khúc Chấn Sơ.


Anh cúi đầu nhìn tay mình, đôi mắt ngập nước của An Diệc Diệp lại mất khống chế hiện lên trong đầu anh.


Anh bỗng siết chặt nắm đấm, vì dùng sức quá độ mà trán nổi gân xanh.


Cuối cùng anh dùng hết sức lực mới xua tan những hình ảnh trong đầu mình.


Khúc Chấn Sơ bỗng giơ tay đấm mạnh xuống bàn, phát ra tiếng vang rất lớn.


“Tôi sẽ không mắc lừa cô nữa.”


Anh nghiến răng thốt ra một câu.


Trong bóng tối, ánh mắt anh càng trở nên sâu thẳm và tối tăm, vẻ mặt hung hãn lại tàn nhẫn.


Mấy ngày liên tiếp, An Diệc Diệp đều có thể nhìn thấy Khúc Chấn Sơ dẫn người này tới người khác về lâu đài cổ.


Hình ảnh hai người thân mật không ngừng giày vò thần kinh cô, nhưng lần nào An Diệc Diệp muốn rời đi, Khúc Chấn Sơ cũng tàn nhẫn gọi cô lại.


Thậm chí còn bảo cô đứng trước mặt hai người, tận mắt chứng kiến bọn họ.


Dưới sự kích thích mãnh liệt như vậy, mặc dù An Diệc Diệp có thể đi lại tự do trong lâu đài cổ, hơn nữa ngày nào nữ đầu bếp cũng nấu đồ bồi bổ cho cô.


Nhưng chỉ mới mấy ngày, cô đã gầy đi rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK