CHƯƠNG 158
Khúc Chấn Sơ ngậm lấy môi An Diệc Diệp, điên cuồng tàn phá, lửa giận lòng trong khiến anh gần như đánh mất lý trí.
Ghen ghét, tức giận, bồn chồn, nhiều cảm xúc phức tạp đan xen.
Nói là hôn nhưng càng giống trừng phạt hơn.
Anh không dám nghĩ, nếu mình đến chậm một bước sẽ như thế nào. Cô gái này thế mà lại dám hôn người khác trước mặt nhiều người như vậy.
Hôn môi với người khác!
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ u ám như hồ nước lạnh giữa đêm.
Sao cô gái này lại dám?
An Diệc Diệp nắm chặt hai tay nhưng lại bị đối phương đè chặt lại, ấn sâu xuống giường, không thể động đậy.
“A… Chấn Sơ…”
Cô vất vả lắm mới mở miệng được nhưng lại bị chặn lại một lần nữa.
Khúc Chấn Sơ cắn mạnh môi cô, chính là muốn cô nhớ mãi nỗi đau lúc này!
Cảm giác đau rát và tê rần trên môi khiến An Diệc Diệp không khỏi nhíu mày.
Thoáng chốc, đôi môi của cô đã sưng đỏ lên.
Khúc Chấn Sơ thoáng buông cô ra, An Diệc Diệp thở hổn hết, khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹt thở Anh tì cằm lên vai An Diệc Diệp, giọng nói trầm ấm mang theo vẻ điên cuồng.
“Như vậy đã hài lòng chưa?”
An Diệc Diệp khó tin nhìn anh.
Sự điên cuồng trong mắt Khúc Chấn Sơ khiến cô khiếp sợ tột độ.
“Đồ điên.”
Anh nhếch mép cười, đứng lên nhìn xuống dưới sân khấu.
Không ai dám nói chuyện, cũng không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Khúc Chấn Sơ đứng giữa sân khấu, kéo An Diệc Diệp đứng lên khỏi giường.
Anh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt kiêu căng lại độc đoán, giống như một vị vua ngạo nghễ.
“Xin lỗi, công chúa này là của tôi.”
Nói xong, anh kéo An Diệc Diệp xoay người muốn đi, Mai Ấn Cầm đột nhiên chặn trước mặt anh.
“Thả cô ấy ra.”
Khúc Chấn Sơ siết chặt bàn tay đang ôm eo An Diệc Diệp, hai mắt u ám nhìn người đàn ông trước mặt.
Mai Ấn Cầm liếc nhìn lên người An Diệc Diệp, ánh mắt dừng lại trên đôi môi sưng đỏ của cô, siết chặt nắm đấm.
“Anh đây là đang ép buộc, anh có nghĩ tới cảm nhận của cô ấy không?”
Khúc Chấn Sơ cười châm chọc.
“Cô ấy là vợ của tôi. Tôi hôn vợ tôi cũng cần xin phép nữa sao? Đây là quyền lợi của tôi.”
“Ngược lại là anh.”
Khúc Chấn Sơ bước lên trước đứng đối diện với Mai Ấn Cầm.
“Anh tốt nhất là cách xa cô ấy một chút, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, đừng thách thức giới hạn của tôi.”
CHƯƠNG 158
Khúc Chấn Sơ ngậm lấy môi An Diệc Diệp, điên cuồng tàn phá, lửa giận lòng trong khiến anh gần như đánh mất lý trí.
Ghen ghét, tức giận, bồn chồn, nhiều cảm xúc phức tạp đan xen.
Nói là hôn nhưng càng giống trừng phạt hơn.
Anh không dám nghĩ, nếu mình đến chậm một bước sẽ như thế nào. Cô gái này thế mà lại dám hôn người khác trước mặt nhiều người như vậy.
Hôn môi với người khác!
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ u ám như hồ nước lạnh giữa đêm.
Sao cô gái này lại dám?
An Diệc Diệp nắm chặt hai tay nhưng lại bị đối phương đè chặt lại, ấn sâu xuống giường, không thể động đậy.
“A… Chấn Sơ…”
Cô vất vả lắm mới mở miệng được nhưng lại bị chặn lại một lần nữa.
Khúc Chấn Sơ cắn mạnh môi cô, chính là muốn cô nhớ mãi nỗi đau lúc này!
Cảm giác đau rát và tê rần trên môi khiến An Diệc Diệp không khỏi nhíu mày.
Thoáng chốc, đôi môi của cô đã sưng đỏ lên.
Khúc Chấn Sơ thoáng buông cô ra, An Diệc Diệp thở hổn hết, khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹt thở Anh tì cằm lên vai An Diệc Diệp, giọng nói trầm ấm mang theo vẻ điên cuồng.
“Như vậy đã hài lòng chưa?”
An Diệc Diệp khó tin nhìn anh.
Sự điên cuồng trong mắt Khúc Chấn Sơ khiến cô khiếp sợ tột độ.
“Đồ điên.”
Anh nhếch mép cười, đứng lên nhìn xuống dưới sân khấu.
Không ai dám nói chuyện, cũng không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Khúc Chấn Sơ đứng giữa sân khấu, kéo An Diệc Diệp đứng lên khỏi giường.
Anh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt kiêu căng lại độc đoán, giống như một vị vua ngạo nghễ.
“Xin lỗi, công chúa này là của tôi.”
Nói xong, anh kéo An Diệc Diệp xoay người muốn đi, Mai Ấn Cầm đột nhiên chặn trước mặt anh.
“Thả cô ấy ra.”
Khúc Chấn Sơ siết chặt bàn tay đang ôm eo An Diệc Diệp, hai mắt u ám nhìn người đàn ông trước mặt.
Mai Ấn Cầm liếc nhìn lên người An Diệc Diệp, ánh mắt dừng lại trên đôi môi sưng đỏ của cô, siết chặt nắm đấm.
“Anh đây là đang ép buộc, anh có nghĩ tới cảm nhận của cô ấy không?”
Khúc Chấn Sơ cười châm chọc.
“Cô ấy là vợ của tôi. Tôi hôn vợ tôi cũng cần xin phép nữa sao? Đây là quyền lợi của tôi.”
“Ngược lại là anh.”
Khúc Chấn Sơ bước lên trước đứng đối diện với Mai Ấn Cầm.
“Anh tốt nhất là cách xa cô ấy một chút, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, đừng thách thức giới hạn của tôi.”