Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 341


Anh lấy ra một bức thư giống hệt bức thư của An Diệc Diệp nhận được, đặt lên bàn.


An Diệc Diệp nhíu mày, mơ hồ đoán được cái gì, đưa mắt nhìn xung quanh.


Là có người cố ý muốn dụ cô và Mai Ấn Cầm đến.


“Em về trước.”


Cô vội vàng nói, xoay người định đi.


Mới vừa xoay người, Mai Ấn Cầm đã giữ chặt cô.


“Khoan đã, tôi có vài việc muốn thương lượng với em.”


“Hôm khác đi, hôm nay có lẽ không được.”


Cô vội vàng muốn rời đi, nhưng Mai Ấn Cầm lại không chịu.


“Đến cả chuyện của cô nhi viện em cũng không nghe sao?”


An Diệc Diệp dừng lại, quay đầu nhìn.


Mai Ấn Cầm cười khổ, lấy vài bức ảnh ra.


“Sau khi cô nhi viện Thần Hi bị cháy, tôi muốn xây dựng một cô nhi viện mới.”


An Diệc Diệp cầm ảnh, bên trong là ảnh của mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện, đều là những gương mặt cô quen mắt.


Mấy ngày nay cô bận rộn chăm sóc Khúc Chấn Sơ, vội vàng tìm kiếm chứng cứ, hoàn toàn quên mất bọn nhỏ.


An Diệc Diệp nhíu mày, trong lòng dâng lên chút tự trách.


“Hiện tại bọn nhỏ thế nào rồi?”


“Tạm thời tất cả bọn nhỏ đều được sắp xếp ở một trạm tiếp nhận khác, tuy viện trưởng đã mất, nhưng mấy đứa nhỏ đều còn sống, bọn nhỏ cũng không bị thương.


An Diệc Diệp gật đầu: “Viện trưởng đã cứu tất cả bọn nhỏ ra ngoài.”


“Mấy đứa nhỏ cần được chăm sóc. Mấy hôm trước tôi đến thăm bọn nhỏ, bọn nhỏ đều hỏi tôi em đâu rồi.”


Anh duỗi tay giữ chặt An Diệc Diệp: “Tìm thời gian nào đó, chúng ta cùng đi xem bọn nhỏ, được không?”


An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn anh, nhíu chặt mày, do dự thật lâu, cuối cùng mới đồng ý.


“Được.”


Mai Ấn Cầm hơi mỉm cười.


“Anh Mai, anh không khuyên tôi rời đi sao?”


“Em không cần lo, tôi biết em không muốn đi, nhưng tôi muốn biết, hiện tại em ở lại rốt cuộc là vì báo thù hay là vì Khúc Chấn Sơ?”


“Tôi…”


An Diệc Diệp không biết nên nói như thế nào.


Mai Ấn Cầm lại cười, đoán được câu trả lời.


“Tôi biết rồi.”


Một một nơi nghiêng góc với bọn họ, Khúc Chấn Sơ ánh mắt đen tối đang ngồi đối diện với Tiêu Nhĩ Giai.


“Bọn họ ở đâu?”


Tiêu Nhĩ Giai cười cười, giơ tay gọi người phục vụ, đưa cho Khúc Chấn Sơ một ly rượu.


CHƯƠNG 341


Anh lấy ra một bức thư giống hệt bức thư của An Diệc Diệp nhận được, đặt lên bàn.


An Diệc Diệp nhíu mày, mơ hồ đoán được cái gì, đưa mắt nhìn xung quanh.


Là có người cố ý muốn dụ cô và Mai Ấn Cầm đến.


“Em về trước.”


Cô vội vàng nói, xoay người định đi.


Mới vừa xoay người, Mai Ấn Cầm đã giữ chặt cô.


“Khoan đã, tôi có vài việc muốn thương lượng với em.”


“Hôm khác đi, hôm nay có lẽ không được.”


Cô vội vàng muốn rời đi, nhưng Mai Ấn Cầm lại không chịu.


“Đến cả chuyện của cô nhi viện em cũng không nghe sao?”


An Diệc Diệp dừng lại, quay đầu nhìn.


Mai Ấn Cầm cười khổ, lấy vài bức ảnh ra.


“Sau khi cô nhi viện Thần Hi bị cháy, tôi muốn xây dựng một cô nhi viện mới.”


An Diệc Diệp cầm ảnh, bên trong là ảnh của mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện, đều là những gương mặt cô quen mắt.


Mấy ngày nay cô bận rộn chăm sóc Khúc Chấn Sơ, vội vàng tìm kiếm chứng cứ, hoàn toàn quên mất bọn nhỏ.


An Diệc Diệp nhíu mày, trong lòng dâng lên chút tự trách.


“Hiện tại bọn nhỏ thế nào rồi?”


“Tạm thời tất cả bọn nhỏ đều được sắp xếp ở một trạm tiếp nhận khác, tuy viện trưởng đã mất, nhưng mấy đứa nhỏ đều còn sống, bọn nhỏ cũng không bị thương.


An Diệc Diệp gật đầu: “Viện trưởng đã cứu tất cả bọn nhỏ ra ngoài.”


“Mấy đứa nhỏ cần được chăm sóc. Mấy hôm trước tôi đến thăm bọn nhỏ, bọn nhỏ đều hỏi tôi em đâu rồi.”


Anh duỗi tay giữ chặt An Diệc Diệp: “Tìm thời gian nào đó, chúng ta cùng đi xem bọn nhỏ, được không?”


An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn anh, nhíu chặt mày, do dự thật lâu, cuối cùng mới đồng ý.


“Được.”


Mai Ấn Cầm hơi mỉm cười.


“Anh Mai, anh không khuyên tôi rời đi sao?”


“Em không cần lo, tôi biết em không muốn đi, nhưng tôi muốn biết, hiện tại em ở lại rốt cuộc là vì báo thù hay là vì Khúc Chấn Sơ?”


“Tôi…”


An Diệc Diệp không biết nên nói như thế nào.


Mai Ấn Cầm lại cười, đoán được câu trả lời.


“Tôi biết rồi.”


Một một nơi nghiêng góc với bọn họ, Khúc Chấn Sơ ánh mắt đen tối đang ngồi đối diện với Tiêu Nhĩ Giai.


“Bọn họ ở đâu?”


Tiêu Nhĩ Giai cười cười, giơ tay gọi người phục vụ, đưa cho Khúc Chấn Sơ một ly rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK