CHƯƠNG 159
Ánh mắt lạnh lẽo, Khúc Chấn Sơ đẩy Mai Ấn Cầm ra, cương quyết mang An Diệc Diệp ra ngoài.
Mai Ấn Cầm không cam lòng đuổi theo tóm được tay An Diệc Diệp.
Nhưng lại nghe được một tiếng “xoẹt”!
Trên sân khấu truyền tới tiếng vải vóc bị xé rách rất rõ ràng.
Chiếc váy trên người An Diệc Diệp theo tiếng xé, rách ra tuột khỏi người cô.
Tất cả mọi người kinh ngạc hô lên!
Gần như trong khoảnh khắc đó, một chiếc áo vest to lớn đột nhiên từ trên trời rơi xuống, nhanh chóng quấn lấy cơ thể An Diệc Diệp.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ đanh lại, che trước người An Diệc Diệp, dùng áo vest bọc kín cô không còn chỗ hở.
Khán giả dưới sân khấu bàn tán xôn xao.
An Diệc Diệp cũng ngây người, hoàn toàn không ngờ chiếc váy này sẽ đột nhiên bị rách.
Nếu không phải cô mặc áo may ô bên trong cộng thêm động tác nhanh như chớp của Khúc Chấn Sơ, có lẽ mọi người đã thấy hết rồi.
Tiếng bàn tán dưới sân khấu càng lúc càng lớn, thậm chí còn xen lẫn tiếng cười nhạo.
Cô hơi lùi lại, cảm thấy quẫn bách và bất an.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, khom lưng bế ngang An Diệc Diệp lên, không nói lời nào sải bước đi ra ngoài.
Mai Ấn Cầm nhìn theo bóng lưng của bọn họ, cánh tay đang siết chặt mơ hồ run rẩy.
Anh ta muốn đuổi theo nhưng nhìn thấy An Diệc Diệp cuộn mình, tựa trong lồng ngực Khúc Chấn Sơ, hai tay kéo chặt áo của anh ta.
Mai Ấn Cầm khựng lại.
Nếu lúc nãy anh ta hành động nhanh hơn chút nữa, liệu có phải người bảo vệ được cô, bế cô rời khỏi nơi này là anh ta không?
Anh ta nhặt chiếc váy An Diệc Diệp làm rớt lại trên đất lên, nhưng lại phát hiện chỗ bị rách hơi khác thường.
Dường như có người đã tháo chỉ kéo ra, chỉ cần khẽ nhúc nhích cũng đủ khiến chỗ này rách ra.
Đây là có người cố ý làm!
Anh ta quay đầu lại, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người trên sân khấu, nhưng hoàn toàn không nhìn ra manh mối.
Khúc Chấn Sơ mang theo An Diệc Diệp đi như bay ra khỏi phòng biểu diễn, những người xung quanh sợ hãi vì sự lạnh lẽo toát ra từ trên người anh, nên không dám ngăn chặn.
An Diệc Diệp kéo áo anh, trong lòng vẫn còn sợ hãi việc vừa rồi, chậm chạp không dám buông tay.
Khúc Chấn Sơ muốn để cô vào trong xe, lại phát hiện cô đang kéo áo của anh, anh chỉ đành dừng lại, tự mình ôm cô ngồi vào trong.
“Bây giờ mới biết sợ à?”
An Diệc Diệp giật giật, buông góc áo bị cô nắm chặt ra.
Cô từ từ rời khỏi người Khúc Chấn Sơ sau đó ngồi ôm chân trong một góc.
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, trong lòng đột nhiên có cảm giác xúc động muốn ôm cô lần nữa.
Anh giật giật ngón tay, nhưng lại đổi hướng chuyển sang nâng mặt cô lên.
“Khúc phu nhân, thách thức giới hạn của tôi vui lắm à?” An Diệc Diệp nhíu chặt mày.
CHƯƠNG 159
Ánh mắt lạnh lẽo, Khúc Chấn Sơ đẩy Mai Ấn Cầm ra, cương quyết mang An Diệc Diệp ra ngoài.
Mai Ấn Cầm không cam lòng đuổi theo tóm được tay An Diệc Diệp.
Nhưng lại nghe được một tiếng “xoẹt”!
Trên sân khấu truyền tới tiếng vải vóc bị xé rách rất rõ ràng.
Chiếc váy trên người An Diệc Diệp theo tiếng xé, rách ra tuột khỏi người cô.
Tất cả mọi người kinh ngạc hô lên!
Gần như trong khoảnh khắc đó, một chiếc áo vest to lớn đột nhiên từ trên trời rơi xuống, nhanh chóng quấn lấy cơ thể An Diệc Diệp.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ đanh lại, che trước người An Diệc Diệp, dùng áo vest bọc kín cô không còn chỗ hở.
Khán giả dưới sân khấu bàn tán xôn xao.
An Diệc Diệp cũng ngây người, hoàn toàn không ngờ chiếc váy này sẽ đột nhiên bị rách.
Nếu không phải cô mặc áo may ô bên trong cộng thêm động tác nhanh như chớp của Khúc Chấn Sơ, có lẽ mọi người đã thấy hết rồi.
Tiếng bàn tán dưới sân khấu càng lúc càng lớn, thậm chí còn xen lẫn tiếng cười nhạo.
Cô hơi lùi lại, cảm thấy quẫn bách và bất an.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, khom lưng bế ngang An Diệc Diệp lên, không nói lời nào sải bước đi ra ngoài.
Mai Ấn Cầm nhìn theo bóng lưng của bọn họ, cánh tay đang siết chặt mơ hồ run rẩy.
Anh ta muốn đuổi theo nhưng nhìn thấy An Diệc Diệp cuộn mình, tựa trong lồng ngực Khúc Chấn Sơ, hai tay kéo chặt áo của anh ta.
Mai Ấn Cầm khựng lại.
Nếu lúc nãy anh ta hành động nhanh hơn chút nữa, liệu có phải người bảo vệ được cô, bế cô rời khỏi nơi này là anh ta không?
Anh ta nhặt chiếc váy An Diệc Diệp làm rớt lại trên đất lên, nhưng lại phát hiện chỗ bị rách hơi khác thường.
Dường như có người đã tháo chỉ kéo ra, chỉ cần khẽ nhúc nhích cũng đủ khiến chỗ này rách ra.
Đây là có người cố ý làm!
Anh ta quay đầu lại, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người trên sân khấu, nhưng hoàn toàn không nhìn ra manh mối.
Khúc Chấn Sơ mang theo An Diệc Diệp đi như bay ra khỏi phòng biểu diễn, những người xung quanh sợ hãi vì sự lạnh lẽo toát ra từ trên người anh, nên không dám ngăn chặn.
An Diệc Diệp kéo áo anh, trong lòng vẫn còn sợ hãi việc vừa rồi, chậm chạp không dám buông tay.
Khúc Chấn Sơ muốn để cô vào trong xe, lại phát hiện cô đang kéo áo của anh, anh chỉ đành dừng lại, tự mình ôm cô ngồi vào trong.
“Bây giờ mới biết sợ à?”
An Diệc Diệp giật giật, buông góc áo bị cô nắm chặt ra.
Cô từ từ rời khỏi người Khúc Chấn Sơ sau đó ngồi ôm chân trong một góc.
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, trong lòng đột nhiên có cảm giác xúc động muốn ôm cô lần nữa.
Anh giật giật ngón tay, nhưng lại đổi hướng chuyển sang nâng mặt cô lên.
“Khúc phu nhân, thách thức giới hạn của tôi vui lắm à?” An Diệc Diệp nhíu chặt mày.