Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói rồi anh quay lưng đi, ánh mắt lướt qua người An Diệc Diệp, không hề khựng lại dù chỉ một giây, anh cứ thế rời đi.


An Diệc Diệp nhìn theo anh, cảnh cửa lại một lần nữa đóng kín, dần dần ngăn cách bóng dáng anh.


Lúc này cô mới thoáng thả lỏng bàn tay, đôi mắt nhìn vào tấm ảnh trong vòng cổ.


Chiếc mặt dây chuyền hình trái tim được đục rỗng, chỉ cần mở chốt ẩn là hình ảnh của Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp liền hiện lên trước mắt.


Trong ảnh An Diệc Diệp đang khẽ cười, trong mắt đong đầy niềm hạnh phúc.


Cô nhìn về phía ống kính, còn Khúc Chấn Sơ vẫn luôn nhìn về phía cô.


Trong đôi mắt anh chất chứa tình yêu…


“Đây là do anh tặng cho em mà.”


An Diệc Diệp nói với Khúc Chấn Sơ trong bức ảnh: “Là thứ duy nhất mà em có thể giữ lại.”


Quản gia trông thấy tất cả mọi thứ trong nhà có liên qua tới An Diệc Diệp đề lần lượt bị cậu chủ ra lệnh chuyển khỏi đây.


Tòa lâu đài đã ở hơn mười năm trong thoáng chốc bỗng trở nên vô cùng trống trải.


Rõ ràng đã quen với sự quạnh quẽ và tính cách lạnh nhạt của cậu chủ, nhưng sau khi đã được trải qua sự sôi nổi, sau khi đã trông thấy nụ cười và sự dịu dàng trên khuôn mặt của cậu chủ, giờ đây lại quay về những ngày tháng trước kia thật khiến ông khó chịu vô cùng.


Người đầu bếp thở dài rồi bưng đồ ăn ra đưa cho quản gia.


“Cẩn thận đấy, đừng để cậu chủ nhìn thấy.”


Quản gia gật đầu rồi bưng mâm đồ ăn bước lên lầu.


Ông Bành đã hơn một tháng chưa được gặp cô học trò cưng của mình.


Dù là lúc trước có chuyện gì đó xảy ra, ông đã cho cô nghỉ vài hôm, nhưng đã lâu vậy rồi vẫn chẳng nhận được tin tức gì từ cô.


Ông ta còn hỏi ông Trương thử, bỗng phát hiện cả hai người họ đều giống nhau, đều không thể liên lạc với An Diệc Diệp và cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu.


Thoáng chốc cả hai đều cảm thấy có đôi chút bất an, dạo gần đây cứ gặp phải những điều xui xẻo, mong đừng có chuyện gì xảy đến với cô.


Hai người nhất trí với nhau, ngay hôm đó cả hai cùng tới lâu đài cổ.


Cả hai đều là những người có máu mặt, quyền cao chức trọng, họ lướt qua mấy người bảo vệ bước thẳng vào trong.


Quản gia vội vàng đứng chắn trước mặt hai người.


“Ông Trương, ông Bành, sao hai người lại đến đây?”


Ông Trương nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của An Diệc Diệp đâu, thế là ông hỏi ngay: “Con bé đó đâu rồi?”


Quản gia nghe vậy thì khuôn mặt ông bỗng trở nên căng thẳng.


“Cô chủ… Cô ấy…”


Hai người thấy ông ấy ấp a ấp úng thì đều cau mày lại.


“Con bé sao vậy? Bị bệnh à? Hay là gặp chuyện gì rồi?”


Ông Trương trước giờ vẫn luôn rất thích An Diệc Diệp, ông rất muốn làm mai cho cô và con của mình.


Nhưng lúc sau lại thấy Khúc Chấn Sơ đối xử tới cô cũng khá tốt nên chỉ đành dẹp bỏ suy nghĩ đó, cũng vì vậy nên ông luôn coi cô như con ruột của mình.


Vừa ngửi thấy mùi chẳng lành ông chẳng tài nào ngồi yên được nữa, vội vàng đi thẳng lên lầu trên.
Ông Bành không những không ngăn lại mà còn đi theo ông xông lên lầu.


Khó khăn lắm ông mới tìm được một học trò vừa ý mình như vậy, sao có thể để mặc cô chịu ấm ức được chứ?


Hai người đẩy quản gia ra rồi bước thẳng lên lầu.


Quản gia biết mình không thể ngăn được họ, cả hai người đều không phải kẻ vô danh tiểu tốt.


Có lẽ nếu hai người họ ra mặt thì cậu chủ sẽ chịu buông tha cho An Diệc Diệp.


Quản gia nói: “Ông Trương, ông Bành, hai người đừng tìm nữa, đi theo tôi, tôi đưa hai người đến gặp cô chủ.”


Thấy ông ta bỗng thay đổi thái độ, ông Trương và ông Bành đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền bước theo ông ta.


Sau khi lên tầng ba của lâu đài, quản gia dẫn hai người đến trước một cánh cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK