Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 335


Bà ta thấy An Diệc Diệp bước tới, chợt kéo lấy cô, nhét vào tay cô một tờ giấy.


“Đây là người khác bảo tôi đưa cho cô.”


Nói xong cũng không giải thích gì nhiều, quay người rời đi.


An Diệc Diệp cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, mở ra xem, bên trên chỉ viết thời gian và địa chỉ, chữ kí cuối cùng…


Là Mai Ấn Cầm.


Anh quen biết Thẩm Thanh Chiêu từ lúc nào?


Tại sao không tự mình đem tới?


An Diệc Diệp nhíu mày, chẳng lẽ anh lại muốn thuyết phục cô rời đi sao?


An Diệc Diệp cất mảnh giấy đi, quay trở lại phòng bệnh.


Sắc mặt Khúc Chấn Sơ không quá tốt vì câu nói ban nãy của Thẩm Thanh Chiêu.


An Diệc Diệp sờ sợi dây chuyền ảnh trên cổ mình.


Mẹ của Khúc Chấn Sơ vô cùng quan trọng với anh nhỉ.


Vì sợi dây chuyền này, thậm chí anh còn đồng ý kết hôn với Tiêu Nhĩ Giai.


“Khúc Chấn Sơ, tấm ảnh trong sợi dây này trước kia đâu?”


Khúc Chấn Sơ ngơ ra, ngẩng đầu lên nhìn cô.


“Lúc anh rời khỏi nhà họ Khúc năm mười hai tuổi, toàn bộ đồ đạc đã bị bọn họ lấy đi hết, sau khi mẹ anh mất, tất cả những tấm ảnh đã bị Thẩm Thanh Chiêu hủy hết rồi, một tấm cũng không giữ lại.”


Chẳng trách trước đó khi mở ra, bên trong sợi dây chuyền này lại trống rỗng.


Cho dù có trống không, Khúc Chấn Sơ cũng vẫn trân trọng bảo vệ nó.


Mà bây giờ, anh lại đưa nó cho cô.


An Diệc Diệp đưa tay ra đặt lên mu bàn tay Khúc Chấn Sơ.


“Khúc Chấn Sơ, em sẽ luôn ở bên anh, cho đến khi…”


Cô ngừng lại một lúc, nói tiếp: “Cho đến khi anh không cần em nữa.”


Khúc Chấn Sơ cười nói: “Không thể nào.”


Giọng nói của anh vô cùng kiên quyết, nhưng An Diệc Diệp cũng chỉ cười.


Đợi khi mọi chuyện thật sự xảy ra, những lời hứa này đều có thể không còn nữa.


Chuyện này vừa qua, vố tưởng rằng có thể sống yên ổn trong bệnh viện mấy ngày, không ngờ, ngày hôm sau, Tiêu Nhĩ Giai đã không mời mà tới.


Vừa mở cửa ra nhìn thấy cô ta, trong đầu An Diệc Diệp lại hiện lên cảnh tượng cô nhi viện bị thiêu rụi.


Còn có cả cảnh tượng thi thể viện trưởng bị vác ra ngoài…


Cô đứng nguyên tại chỗ, tay nắm chặt cái nắm cửa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Nhĩ Giai phía trước.


Tiêu Nhĩ Giai bị cô nhìn như vậy thì trong lòng có chút sợ hãi.


Người mà mấy ngày trước rõ ràng còn để mặc cô ta nạt nộ, sao hôm nay lại thay đổi rồi?”


Ánh mắt cô ta lóe sáng, né tránh tầm mắt An Diệc Diệp.


Cô ta muốn nắm giữ cơ hội cuối cùng để giành lấy sự tin tưởng của Khúc Chấn Sơ.


Tiêu Nhĩ Giai nghiêng người, muốn đi qua người An Diệc Diệp.


CHƯƠNG 335


Bà ta thấy An Diệc Diệp bước tới, chợt kéo lấy cô, nhét vào tay cô một tờ giấy.


“Đây là người khác bảo tôi đưa cho cô.”


Nói xong cũng không giải thích gì nhiều, quay người rời đi.


An Diệc Diệp cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, mở ra xem, bên trên chỉ viết thời gian và địa chỉ, chữ kí cuối cùng…


Là Mai Ấn Cầm.


Anh quen biết Thẩm Thanh Chiêu từ lúc nào?


Tại sao không tự mình đem tới?


An Diệc Diệp nhíu mày, chẳng lẽ anh lại muốn thuyết phục cô rời đi sao?


An Diệc Diệp cất mảnh giấy đi, quay trở lại phòng bệnh.


Sắc mặt Khúc Chấn Sơ không quá tốt vì câu nói ban nãy của Thẩm Thanh Chiêu.


An Diệc Diệp sờ sợi dây chuyền ảnh trên cổ mình.


Mẹ của Khúc Chấn Sơ vô cùng quan trọng với anh nhỉ.


Vì sợi dây chuyền này, thậm chí anh còn đồng ý kết hôn với Tiêu Nhĩ Giai.


“Khúc Chấn Sơ, tấm ảnh trong sợi dây này trước kia đâu?”


Khúc Chấn Sơ ngơ ra, ngẩng đầu lên nhìn cô.


“Lúc anh rời khỏi nhà họ Khúc năm mười hai tuổi, toàn bộ đồ đạc đã bị bọn họ lấy đi hết, sau khi mẹ anh mất, tất cả những tấm ảnh đã bị Thẩm Thanh Chiêu hủy hết rồi, một tấm cũng không giữ lại.”


Chẳng trách trước đó khi mở ra, bên trong sợi dây chuyền này lại trống rỗng.


Cho dù có trống không, Khúc Chấn Sơ cũng vẫn trân trọng bảo vệ nó.


Mà bây giờ, anh lại đưa nó cho cô.


An Diệc Diệp đưa tay ra đặt lên mu bàn tay Khúc Chấn Sơ.


“Khúc Chấn Sơ, em sẽ luôn ở bên anh, cho đến khi…”


Cô ngừng lại một lúc, nói tiếp: “Cho đến khi anh không cần em nữa.”


Khúc Chấn Sơ cười nói: “Không thể nào.”


Giọng nói của anh vô cùng kiên quyết, nhưng An Diệc Diệp cũng chỉ cười.


Đợi khi mọi chuyện thật sự xảy ra, những lời hứa này đều có thể không còn nữa.


Chuyện này vừa qua, vố tưởng rằng có thể sống yên ổn trong bệnh viện mấy ngày, không ngờ, ngày hôm sau, Tiêu Nhĩ Giai đã không mời mà tới.


Vừa mở cửa ra nhìn thấy cô ta, trong đầu An Diệc Diệp lại hiện lên cảnh tượng cô nhi viện bị thiêu rụi.


Còn có cả cảnh tượng thi thể viện trưởng bị vác ra ngoài…


Cô đứng nguyên tại chỗ, tay nắm chặt cái nắm cửa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Nhĩ Giai phía trước.


Tiêu Nhĩ Giai bị cô nhìn như vậy thì trong lòng có chút sợ hãi.


Người mà mấy ngày trước rõ ràng còn để mặc cô ta nạt nộ, sao hôm nay lại thay đổi rồi?”


Ánh mắt cô ta lóe sáng, né tránh tầm mắt An Diệc Diệp.


Cô ta muốn nắm giữ cơ hội cuối cùng để giành lấy sự tin tưởng của Khúc Chấn Sơ.


Tiêu Nhĩ Giai nghiêng người, muốn đi qua người An Diệc Diệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK