Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 56


“Cô sao vậy? Đi không nhìn à?”


An Diệc Diệp bị cô ta va mạnh vào một phát, suýt nữa ngã xuống đất, bả vai lại đau nhức.


Chính mình còn chưa lên tiếng, không ngờ đối phương đã mắng chửi trước rồi.


Cô nhíu mày nhìn người phía sau.


“Tôi đi trước, tại sao lại là tôi va phải cô?”


Lông mày Nhạc Minh Hân dựng đứng, chỉ vào An Diệc Diệp chửi ầm lên.


“Cô va vào tôi mà còn cãi lý? Nếu không phải cô chặn ở đây, thì sẽ va phải tôi chắc?”


Lúc này Thẩm Tấn cũng đi đến, ngăn Nhạc Minh Hân ở đằng sau.


“Cô làm gì vậy? Đến Lạc Thượng thì phải biết quy tắc của Lạc Thượng, quả nhiên là kẻ nghèo hèn, không có chút đạo đức gì cả, cha mẹ cô dạy cô thế nào không biết?”


An Diệc Diệp lập tức nắm chặt tay.


Từ khi cô có trí nhớ thì vẫn luôn ở trong cô nhi viện.


Ngay cả bản thân cô cũng không biết cha mẹ mình là ai.


Nhưng viện trưởng dì Trần của cô nhi viện đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn coi dì Trần là người thân, không cho phép bất kỳ ai bôi nhọ bà!


“Xin lỗi!”


Cô trầm giọng quát lớn một tiếng.


Tất cả mọi người trong phòng học đều quay đầu lại nhìn ba người An Diệc Diệp .


Nhưng không ai chịu đến giúp đỡ, thậm chí còn lộ ra dáng vẻ xem kịch vui.


Thẩm Tấn kinh ngạc nhìn An Diệc Diệp , cười lạnh, dường như đang nghe được chuyện gì vô cùng tức cười.


“Xin lỗi? Mắt cô mù sao? Có biết Minh Hân là ai không? Lại còn muốn chúng tôi xin lỗi?”


An Diệc Diệp không nhúc nhích, cố chấp nói: “Nói xin lỗi vì những lời vừa rồi của cô!”


“Tôi nói gì hả?”


Thẩm Tấn ngẫm nghĩ, đột nhiên cười nói: “Há, không có giáo dục? Được rồi, nếu như cô không thích câu nói này, vậy tôi có thể đổi cách nói.”


Cô ta dừng một chút, đi lên phía trước.


“Tôi nói cô đấy, có cha sinh không có mẹ dạy…”


“Bốp!”


An Diệc Diệp giơ tay lên tát một cái.


Cô giận đến mức tay cũng khẽ run lên.


“Tôi bảo cô xin lỗi!”


Thẩm Tấn mở to hai mắt, nhưng vẫn chưa hoàn hồn.


Trong phòng học im bặt, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn An Diệc Diệp .


Ai cũng biết, chú của Nhạc Minh Hân là phó hiệu trưởng trường học, Lạc Thượng giống như là nhà cô ta vậy.


Bình thường kiêu ngạo phách lối, ai cũng giận nhưng không dám nói gì.


Từng có một người xích mích với cô ta, mới qua mấy ngày đã bị bắt nghỉ học rồi.


Bây giờ An Diệc Diệp đánh kẻ bám đuôi của Nhạc Minh Hân , chắc chắc cô ta sẽ không chịu để yên.


Mới ngày đầu khai giảng đã có thể bị cho nghỉ học rồi.


CHƯƠNG 56


“Cô sao vậy? Đi không nhìn à?”


An Diệc Diệp bị cô ta va mạnh vào một phát, suýt nữa ngã xuống đất, bả vai lại đau nhức.


Chính mình còn chưa lên tiếng, không ngờ đối phương đã mắng chửi trước rồi.


Cô nhíu mày nhìn người phía sau.


“Tôi đi trước, tại sao lại là tôi va phải cô?”


Lông mày Nhạc Minh Hân dựng đứng, chỉ vào An Diệc Diệp chửi ầm lên.


“Cô va vào tôi mà còn cãi lý? Nếu không phải cô chặn ở đây, thì sẽ va phải tôi chắc?”


Lúc này Thẩm Tấn cũng đi đến, ngăn Nhạc Minh Hân ở đằng sau.


“Cô làm gì vậy? Đến Lạc Thượng thì phải biết quy tắc của Lạc Thượng, quả nhiên là kẻ nghèo hèn, không có chút đạo đức gì cả, cha mẹ cô dạy cô thế nào không biết?”


An Diệc Diệp lập tức nắm chặt tay.


Từ khi cô có trí nhớ thì vẫn luôn ở trong cô nhi viện.


Ngay cả bản thân cô cũng không biết cha mẹ mình là ai.


Nhưng viện trưởng dì Trần của cô nhi viện đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn coi dì Trần là người thân, không cho phép bất kỳ ai bôi nhọ bà!


“Xin lỗi!”


Cô trầm giọng quát lớn một tiếng.


Tất cả mọi người trong phòng học đều quay đầu lại nhìn ba người An Diệc Diệp .


Nhưng không ai chịu đến giúp đỡ, thậm chí còn lộ ra dáng vẻ xem kịch vui.


Thẩm Tấn kinh ngạc nhìn An Diệc Diệp , cười lạnh, dường như đang nghe được chuyện gì vô cùng tức cười.


“Xin lỗi? Mắt cô mù sao? Có biết Minh Hân là ai không? Lại còn muốn chúng tôi xin lỗi?”


An Diệc Diệp không nhúc nhích, cố chấp nói: “Nói xin lỗi vì những lời vừa rồi của cô!”


“Tôi nói gì hả?”


Thẩm Tấn ngẫm nghĩ, đột nhiên cười nói: “Há, không có giáo dục? Được rồi, nếu như cô không thích câu nói này, vậy tôi có thể đổi cách nói.”


Cô ta dừng một chút, đi lên phía trước.


“Tôi nói cô đấy, có cha sinh không có mẹ dạy…”


“Bốp!”


An Diệc Diệp giơ tay lên tát một cái.


Cô giận đến mức tay cũng khẽ run lên.


“Tôi bảo cô xin lỗi!”


Thẩm Tấn mở to hai mắt, nhưng vẫn chưa hoàn hồn.


Trong phòng học im bặt, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn An Diệc Diệp .


Ai cũng biết, chú của Nhạc Minh Hân là phó hiệu trưởng trường học, Lạc Thượng giống như là nhà cô ta vậy.


Bình thường kiêu ngạo phách lối, ai cũng giận nhưng không dám nói gì.


Từng có một người xích mích với cô ta, mới qua mấy ngày đã bị bắt nghỉ học rồi.


Bây giờ An Diệc Diệp đánh kẻ bám đuôi của Nhạc Minh Hân , chắc chắc cô ta sẽ không chịu để yên.


Mới ngày đầu khai giảng đã có thể bị cho nghỉ học rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK