CHƯƠNG 289
“Khoan đã.” Nói xong, ông lấy quyển ra, lật đến chỗ ông vừa nói.
“Đọc lại lần nữa.” An Diệc Diệp không hề oán giận, lại đọc lại từ đầu.
Ông Bành nhíu mày, lật ra sau vài tờ, nhắc trước một câu, lại bảo An Diệc Diệp tiếp tục đọc tiếp.
Lặp lại vài lần như thế, lại đổi vài cuốn sách, cuối cùng ông Bành mới chịu dừng lại.
Ông nhíu mày, quan sát kỹ An Diệc Diệp.
“Có phải chị gian lận không? Nhiều sách như thế này, sao chị có thể học thuộc lòng trong thời gian ngắn như thế?”
An Diệc Diệp vội vàng lắc đầu: “Không có, em thật sự học thuộc lòng.”
Ông Bành không tin, lần này ông giao cho một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành, sao có thể có người học thuộc nhanh đến thế? Ông nghĩ một lúc, trong lòng vẫn không tin An Diệc Diệp.
Xoay người, từ phía sau lấy ra một cái hộp, mở ra, bên trong có vài mảnh sứ Thanh Hoa.
“Tôi nghe nói chị là người sửa chữa chén sứ Thanh Hoa của ông Trương, vậy chị đến sửa cái này xem.”
“Đây là sứ thời nhà Tống, vô cùng quý giá, mấy ngày nay chị cứ ở đây sửa, chờ hoàn thành tôi sẽ lại đây.” Nói xong, cũng không đợi An Diệc Diệp đồng ý, ông vội vàng đi mất.
Vừa đi ra ngoài một lúc, ông lại lén lút đổi ý, trốn bên cạnh cửa sổ, nhìn An Diệc Diệp ở bên trong.
Thấy cô trầm tư suy nghĩ nhìn đống hàng giả kia, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, cười đắc ý.
“Cái này cũng không phải là sứ Thanh Hoa thời nhà Minh gì cả, chỉ là hàng giả sáu chục nghìn một cái ngoài cửa hàng, đến cả đồ thật đồ giả cũng không phân biệt được, còn học phục hồi gì chứ?” Ông vô cùng đắc ý lắc tay áo, xoay người rời đi.
An Diệc Diệp ở lại trong phòng học, cẩn thận quan sát sứ Thanh Hoa trong tay.
Cho dù nhìn kiểu gì thì cũng có hơi sai sai.
Cái đồ sứ này là lạ.
Dùng những công cụ ông Bành để lại, bắt đầu phục hồi lại bình hoa này.
Bình hoa cao hai mươi centimet, tốn hết ba ngày của An Diệc Diệp, cuối cùng mới hoàn thành được một phần ba.
Nhưng mà nhìn bình hoa đang dần dần thành hình ở trước mặt, cô lại càng khó hiểu.
Cho dù nhìn thế nào thì bình hoa này cũng không giống như đồ thuộc thời nhà Minh.
Thủ công quá thô sơ, chẳng khác gì bình hoa bán bên ngoài cửa hàng.
Nhưng mà lúc ông Bành rời đi, rõ ràng đã xác nhận đây là sứ Thanh Hoa triều Tống.
“Chuyện gì thế này?” An Diệc Diệp nhịn không được gọi điện thoại cho ông Trương, hỏi thăm chuyện ông Bành.
Ông Trương vừa nghe đã nói thẳng: “Ồ, ông Bành à, ông già đó chẳng ra gì cả, keo kiệt, lại thích tính toán chi li, nếu không phải ông ấy có chút tài năng thì ai mà thèm để ý ông ây chứ.”
“Vậy trước giờ có khi nào ông ấy giám định sai văn vật không?”
“Chuyện này à? Hình như không có.” Ông Trương suy nghĩ môt lúc, chắc chắn nói: “Không có, mỗi lần ông đào được thứ gì, đều nhờ ông ấy xem.”
Cúp máy, An Diệc Diệp lật tới lật lui sứ Thanh Hoa trong tay, quan sát.
Tuy rằng nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đồ sứ này là giả, nhưng cô quyết định vẫn nên phục hồi nó lại trước rồi tính tiếp.
Có lẽ trong này còn có đồ nào đó của ông Bành.
CHƯƠNG 289
“Khoan đã.” Nói xong, ông lấy quyển ra, lật đến chỗ ông vừa nói.
“Đọc lại lần nữa.” An Diệc Diệp không hề oán giận, lại đọc lại từ đầu.
Ông Bành nhíu mày, lật ra sau vài tờ, nhắc trước một câu, lại bảo An Diệc Diệp tiếp tục đọc tiếp.
Lặp lại vài lần như thế, lại đổi vài cuốn sách, cuối cùng ông Bành mới chịu dừng lại.
Ông nhíu mày, quan sát kỹ An Diệc Diệp.
“Có phải chị gian lận không? Nhiều sách như thế này, sao chị có thể học thuộc lòng trong thời gian ngắn như thế?”
An Diệc Diệp vội vàng lắc đầu: “Không có, em thật sự học thuộc lòng.”
Ông Bành không tin, lần này ông giao cho một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành, sao có thể có người học thuộc nhanh đến thế? Ông nghĩ một lúc, trong lòng vẫn không tin An Diệc Diệp.
Xoay người, từ phía sau lấy ra một cái hộp, mở ra, bên trong có vài mảnh sứ Thanh Hoa.
“Tôi nghe nói chị là người sửa chữa chén sứ Thanh Hoa của ông Trương, vậy chị đến sửa cái này xem.”
“Đây là sứ thời nhà Tống, vô cùng quý giá, mấy ngày nay chị cứ ở đây sửa, chờ hoàn thành tôi sẽ lại đây.” Nói xong, cũng không đợi An Diệc Diệp đồng ý, ông vội vàng đi mất.
Vừa đi ra ngoài một lúc, ông lại lén lút đổi ý, trốn bên cạnh cửa sổ, nhìn An Diệc Diệp ở bên trong.
Thấy cô trầm tư suy nghĩ nhìn đống hàng giả kia, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, cười đắc ý.
“Cái này cũng không phải là sứ Thanh Hoa thời nhà Minh gì cả, chỉ là hàng giả sáu chục nghìn một cái ngoài cửa hàng, đến cả đồ thật đồ giả cũng không phân biệt được, còn học phục hồi gì chứ?” Ông vô cùng đắc ý lắc tay áo, xoay người rời đi.
An Diệc Diệp ở lại trong phòng học, cẩn thận quan sát sứ Thanh Hoa trong tay.
Cho dù nhìn kiểu gì thì cũng có hơi sai sai.
Cái đồ sứ này là lạ.
Dùng những công cụ ông Bành để lại, bắt đầu phục hồi lại bình hoa này.
Bình hoa cao hai mươi centimet, tốn hết ba ngày của An Diệc Diệp, cuối cùng mới hoàn thành được một phần ba.
Nhưng mà nhìn bình hoa đang dần dần thành hình ở trước mặt, cô lại càng khó hiểu.
Cho dù nhìn thế nào thì bình hoa này cũng không giống như đồ thuộc thời nhà Minh.
Thủ công quá thô sơ, chẳng khác gì bình hoa bán bên ngoài cửa hàng.
Nhưng mà lúc ông Bành rời đi, rõ ràng đã xác nhận đây là sứ Thanh Hoa triều Tống.
“Chuyện gì thế này?” An Diệc Diệp nhịn không được gọi điện thoại cho ông Trương, hỏi thăm chuyện ông Bành.
Ông Trương vừa nghe đã nói thẳng: “Ồ, ông Bành à, ông già đó chẳng ra gì cả, keo kiệt, lại thích tính toán chi li, nếu không phải ông ấy có chút tài năng thì ai mà thèm để ý ông ây chứ.”
“Vậy trước giờ có khi nào ông ấy giám định sai văn vật không?”
“Chuyện này à? Hình như không có.” Ông Trương suy nghĩ môt lúc, chắc chắn nói: “Không có, mỗi lần ông đào được thứ gì, đều nhờ ông ấy xem.”
Cúp máy, An Diệc Diệp lật tới lật lui sứ Thanh Hoa trong tay, quan sát.
Tuy rằng nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đồ sứ này là giả, nhưng cô quyết định vẫn nên phục hồi nó lại trước rồi tính tiếp.
Có lẽ trong này còn có đồ nào đó của ông Bành.