An Diệc Diệp đi tới, ngồi xổm dưới sàn nhặt mảnh vỡ.
Cô vừa vươn tay ra thì Từ Lan bỗng hét lên.
“Ôi cha, em quên mất.”
O
tươi chảy ra
Cô ta quay đầu nói với Khúc Chấn Sơ:
“Tổng giám đốc Khúc, hôm nay lúc tới
đây em đã bảo tài xế quay về rồi, giờ
đã muộn thế này, chắc chắn bọn họ đã
ngủ rồi.”
Từ Lan vươn tay ớm cánh tay Khúc
Chấn Sơ.
“Tối nay em ở lại đây, được không?”
An Diệc Diệp nghe vậy thi ngón tay
hơi run rẩy, nhất thời bất cẩn bị mảnh
vỡ cứa vào, rồi máu tươi chảy ra
ngoài.
Cả người Khúc Chấn Sơ bỗng căng
thẳng, vừa thấy ngón tay cô chảy máu,
tim anh bồng thắt lại.
Thậm chí còn định lao tới, kiểm tra kỹ
lưỡng giúp cô.
Khúc Chấn Sơ nhìn chàm chàm An
Diệc Diệp, bàn tay buông xuối bên
người đã siết thành nắm đấm, dùng hết
sức lực trong người để nói với mình
rằng không được ai đi qua đó.
An Diệc Diệp nhìn vết máu trên ngón tay, nhưng không nhận được phản ứng của Khúc Chấn Sơ.
Tim cô nặng nề, tiếp tục cúi đầu nhặt những mảnh vỡ còn lại.
Từ Lan vẫn quấn lấy Khúc Chấn Sơ, lắc lắc cánh tay anh.
“Được không, được không, tối nay anh cho em ở lại đây nhé? Người ta còn cố ý chuẩn bị đồ đạc xong xuôi rồi.”
Khúc Chấn Sơ phiền chán nhíu mày, nếu không phải An Diệc Diệp đang ở ngay trước mặt, anh đã sớm đẩy người phụ nữ này ra rồi.
Thậm chí chỉ cần cô ta chạm vào anh, anh đã cảm thấy buồn nôn rồi.
Giọng nói này ồn đến mức làm Khúc Chấn Sơ đau đầu, hơn nữa vừa nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên tay An Diệc Diệp, anh lại càng buồn bực hơn.
Người phụ nữ này cố ý đúng không?
Cô muốn đổi lấy sự đồng tình của anh ư?
Chết tiệt!
Sao anh có thể mắc bẫy lần nữa?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt Khúc Chấn Sơ luôn nhìn về phía ngón tay của An Diệc Diệp.
Ngón tay chảy máu rồi, chẳng lẽ người phụ nữ này cứ mặc kệ?
Chẳng lẽ cô định để nó chảy tới khi cạn máu?
Sắc mặt anh ngày càng khó coi, tràn đầy lạnh lẽo.
“Quản gia.”
Cuối cùng Khúc Chấn Sơ không nhịn được gọi: “Ông kêu người tới đây dọn dẹp đi.”
Nói xong, anh liếc nhìn An Diệc Diệp, cố ý nói: “Tay chân vụng về, làm căn phòng bẩn như vậy.”
Dứt lời, anh vội xoay người kéo Từ Lan ra ngoài.
“Cút!”
Anh ném Từ Lan ra ngoài, lạnh lùng quát.
Từ Lan nghe vậy thì sửng sốt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô ta cố nặn ra nụ cười nói.
“Nhưng tài xế của em đã quay về rồi, tối nay anh có thể cho em ở lại đây không?”
Cô ta đáng thương nói, rồi giơ tay lên định kéo Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ nhíu chặt mày.
“Tôi nói, cút! Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Từ Lan ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ Khúc Chấn Sơ lại trở mặt nhanh như vậy.
Cô khó hiểu nói: “Tổng giám đốc Khúc, anh đang nói đùa với tôi đúng không? Chẳng phải ban nãy chúng ta vẫn còn rất tốt à?”
Nhưng ánh mắt của Khúc Chấn Sơ lại cực kỳ lạnh lẽo, khiến người khác run sợ.
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn Từ Lan ở trước mặt, rồi lớn tiếng căn dặn mấy vệ sĩ.
“Sau này không được cho cô ta bước vào lâu đài cổ.”
Dứt lời, anh liền xoay người quay vào lâu đài cổ.