Khúc Chấn Sơ siết chặt nắm đấm, ấn xuống bàn.
“Tiếp tục điều tra! Lúc trước tôi bảo cậu điều tra nhà họ Tiêu với nhà họ Khúc, đã có tin tức gì chưa?”
Chiết Lam vội vàng đáp: “Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn đã bỏ trốn khắp nơi sau ngày hôm đó. Chúng tôi đã liên lạc với cảnh sát bắt đầu tìm kiếm, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của họ.
Tuy nhiên chúng tôi đã phong toả tất cả sân bay và bến cảng, sẽ không để họ có cơ hội xuất cảnh, tìm được bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.”
Anh ta lật xem tài liệu trong tay, nói tiếp: “Thời gian này Dư Nhã Thiểm vẫn luôn không có động tĩnh gì, an phận rất nhiều. Mà với tình huống hiện tại của cô ấy cũng không có khả năng khống chế nhiều người như vậy.
Nhà họ Tiêu đã sa sút, Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên bây giờ đã chuyển ra khỏi nhà, sống trong khu ổ chuột cũng không thể có kinh tế lớn và các mối quan hệ để hỗ trợ làm việc này. Còn nhà họ Khúc…”
Chiết Lam ngẩng đầu nhìn Khúc Chấn Sơ rồi nói tiếp: “Nhà họ Khúc cũng không có tin gì.”
Thực ra theo anh ta thấy hiện tại chỉ có nhà họ Khúc là có động cơ và khả năng làm chuyện này.
Nhưng rát rõ ràng, bây giờ xem ra nhà họ Khúc không liên quan gì đến chuyện này.
Họ cũng chỉ nghĩ được đến những người này.
Nếu không phải họ thì còn ai?
Khúc Chấn Sơ cau chặt lông mày, hạ lệnh: “Tiếp tục điều tra.”
“Vâng.”
Chiết Lam đáp lại rồi xoay người rời đi.
Khi cánh cửa phòng làm việc đóng lại lần nữa, Khúc Chấn Sơ mới lùi lại, sức lực toàn thân thoáng chốc cạn kiệt.
Anh ngồi xuống ghế, thở dài.
“Cảm ơn Chúa…”
Cảm ơn Chúa đã cho em sống sót.
Cảm ơn Chúa đã giữ em lại.
Cảm ơn Chúa đã cho anh một cơ hội khác.
Khúc Chấn Sơ lấy chiếc vòng cổ vẫn luôn đặt trên bàn, nhẹ nhàng mở móc cài ẩn ra.
Khuôn mặt của An Diệc Diệp trong bức ảnh đập vào mắt.
Ngón tay anh chậm rãi vuốt ve, trong mắt hiện lên tình cảm vô bờ.
Anh nhìn người con gái trong ảnh chăm chú.
“Cảm ơn em, cảm ơn em đã ở lại.”
Anh hơi cúi đầu, trong mắt đã có nước dâng lên, anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên mặt An Diệc Diệp.
“Anh sẽ tìm được em sớm thôi.”