Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 278


An Diệc Diệp nhìn chung quanh, tất cả mọi người trong đại sảnh vẫn chưa có ai rời đi cả.


Hơn nữa tính thời gian bọn họ mới tới đây chỉ khoảng nửa tiếng thôi.


Khúc Chấn Sơ nói: “Phu nhân Nguyễn đã tới một lần rồi, bà ta sẽ không tới nữa đâu. Bây giờ có đi về cũng chẳng sao.”


Nói xong anh kéo An Diệc Diệp đi ra ngoài.


Mới vừa đi tới cửa, Tiêu Nhĩ Giai và Tiêu Hàm Tuyên đột nhiên đứng trước mặt họ.


An Diệc Diệp thấy cô ta liền nhíu mày.


Ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai đảo quanh trên người An Diệc Diệp sau đó rơi lên người Khúc Chấn Sơ.


“Anh Khúc, hai người muốn đi về sao?”


Thái độ của Khúc Chấn Sơ không tốt lắm.


“Còn việc gì nữa à?”


Tiêu Nhĩ Giai cười, bước tới nói: “Là vậy đó, ban nãy Nhĩ Giai nói đã lâu không gặp bác trai, nên muốn trở về cùng bác ấy.”


Tiêu Hàm Tuyên thuận thế gật đầu.


“Đúng vậy, đúng vậy, ba đưa Nhĩ Giai về, trên đường còn có thể nói với nhau vài câu.”


Ông ta cười, đề nghị: “Chấn Sơ, con đưa Thanh Thanh về giúp ba đi.”


Khúc Chấn Sơ nhíu mày nhìn Tiêu Nhĩ Giai.


“Có hơi muộn rồi, con thấy không cần phiền phức vậy đâu, nếu vợ con nhớ ba mẹ thì lần sau con sẽ đưa cô ấy về.”


Nói xong, ánh mắt anh lại hướng về phía An Diệc Diệp.


“Em thấy sao?”


An Diệc Diệp do dự một lúc, không nhìn Tiêu Hàm Tuyên và Tiêu Nhĩ Giai, gật đầu.


“Được.”


Ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai hiện lên vẻ ác độc.


Cô ta nhìn An Diệc Diệp, giọng điệu sắc bén.


“Nhĩ Giai, chị làm vậy là không được đâu, ban nãy không phải chị nói đó sao? Sao giờ chị lại nuốt lời thế?”


An Diệc Diệp né tránh ánh mắt của cô ta, ôm cánh tay Khúc Chấn Sơ nói.


“Em buồn ngủ rồi, Khúc Chấn Sơ, chúng ta về nhà thôi.”


Khúc Chấn Sơ gật đầu, cảm thấy sắc mặt cô không được tốt, anh đưa tay chạm lên trán cô.


Thấy không bị sốt, anh mới nói: “Đi thôi.”


Nói xong, anh kéo An Diệc Diệp, tránh hai người trước mắt ra, đi thẳng ra ngoài.


Tiêu Nhĩ Giai quay đầu lại, nhìn bọn họ rời đi, tức giận siết chặt hai tay lại.


“Cô là cái thá gì chứ!”


Cô ta bực bội giẫm mạnh chân.


“Ba, đều tại ba! Ai bảo ba để cô ta thay thế con chứ? Nếu không phải cô ta, thì hôm nay đã không có nhiều chuyện đến vậy rồi!”


Tiêu Hàm Tuyên nghe cô ta nói vậy, sắc mặt trầm xuống: “Con còn có mặt mũi mà nói vậy nữa à? Đây không phải người do con chọn sao, không phải họa do con gây ra sao?”


“Có lòng trách người khác thì không bằng nghĩ cho kĩ, xem nên lấy lại vị trí mợ chủ nhà họ Khúc như thế nào đi!”


Tiêu Nhĩ Giai giận dữ nghiến răng, sao khi xưa cô ta có thể biết được mọi chuyện sẽ thành ra như vậy chứ?


Ánh mắt cô ta xoay chuyển, hiện lên vẻ thâm độc.


“Nếu cô ta không chịu đi, vậy con sẽ khiến cô ta chết cùng thân phận Tiêu Nhĩ Giai! Tiêu Nhĩ Giai chết rồi, con có thể dùng thân phận Thanh Thanh để trở thành mợ chủ nhà họ Khúc.”


CHƯƠNG 278


An Diệc Diệp nhìn chung quanh, tất cả mọi người trong đại sảnh vẫn chưa có ai rời đi cả.


Hơn nữa tính thời gian bọn họ mới tới đây chỉ khoảng nửa tiếng thôi.


Khúc Chấn Sơ nói: “Phu nhân Nguyễn đã tới một lần rồi, bà ta sẽ không tới nữa đâu. Bây giờ có đi về cũng chẳng sao.”


Nói xong anh kéo An Diệc Diệp đi ra ngoài.


Mới vừa đi tới cửa, Tiêu Nhĩ Giai và Tiêu Hàm Tuyên đột nhiên đứng trước mặt họ.


An Diệc Diệp thấy cô ta liền nhíu mày.


Ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai đảo quanh trên người An Diệc Diệp sau đó rơi lên người Khúc Chấn Sơ.


“Anh Khúc, hai người muốn đi về sao?”


Thái độ của Khúc Chấn Sơ không tốt lắm.


“Còn việc gì nữa à?”


Tiêu Nhĩ Giai cười, bước tới nói: “Là vậy đó, ban nãy Nhĩ Giai nói đã lâu không gặp bác trai, nên muốn trở về cùng bác ấy.”


Tiêu Hàm Tuyên thuận thế gật đầu.


“Đúng vậy, đúng vậy, ba đưa Nhĩ Giai về, trên đường còn có thể nói với nhau vài câu.”


Ông ta cười, đề nghị: “Chấn Sơ, con đưa Thanh Thanh về giúp ba đi.”


Khúc Chấn Sơ nhíu mày nhìn Tiêu Nhĩ Giai.


“Có hơi muộn rồi, con thấy không cần phiền phức vậy đâu, nếu vợ con nhớ ba mẹ thì lần sau con sẽ đưa cô ấy về.”


Nói xong, ánh mắt anh lại hướng về phía An Diệc Diệp.


“Em thấy sao?”


An Diệc Diệp do dự một lúc, không nhìn Tiêu Hàm Tuyên và Tiêu Nhĩ Giai, gật đầu.


“Được.”


Ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai hiện lên vẻ ác độc.


Cô ta nhìn An Diệc Diệp, giọng điệu sắc bén.


“Nhĩ Giai, chị làm vậy là không được đâu, ban nãy không phải chị nói đó sao? Sao giờ chị lại nuốt lời thế?”


An Diệc Diệp né tránh ánh mắt của cô ta, ôm cánh tay Khúc Chấn Sơ nói.


“Em buồn ngủ rồi, Khúc Chấn Sơ, chúng ta về nhà thôi.”


Khúc Chấn Sơ gật đầu, cảm thấy sắc mặt cô không được tốt, anh đưa tay chạm lên trán cô.


Thấy không bị sốt, anh mới nói: “Đi thôi.”


Nói xong, anh kéo An Diệc Diệp, tránh hai người trước mắt ra, đi thẳng ra ngoài.


Tiêu Nhĩ Giai quay đầu lại, nhìn bọn họ rời đi, tức giận siết chặt hai tay lại.


“Cô là cái thá gì chứ!”


Cô ta bực bội giẫm mạnh chân.


“Ba, đều tại ba! Ai bảo ba để cô ta thay thế con chứ? Nếu không phải cô ta, thì hôm nay đã không có nhiều chuyện đến vậy rồi!”


Tiêu Hàm Tuyên nghe cô ta nói vậy, sắc mặt trầm xuống: “Con còn có mặt mũi mà nói vậy nữa à? Đây không phải người do con chọn sao, không phải họa do con gây ra sao?”


“Có lòng trách người khác thì không bằng nghĩ cho kĩ, xem nên lấy lại vị trí mợ chủ nhà họ Khúc như thế nào đi!”


Tiêu Nhĩ Giai giận dữ nghiến răng, sao khi xưa cô ta có thể biết được mọi chuyện sẽ thành ra như vậy chứ?


Ánh mắt cô ta xoay chuyển, hiện lên vẻ thâm độc.


“Nếu cô ta không chịu đi, vậy con sẽ khiến cô ta chết cùng thân phận Tiêu Nhĩ Giai! Tiêu Nhĩ Giai chết rồi, con có thể dùng thân phận Thanh Thanh để trở thành mợ chủ nhà họ Khúc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK