Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 7


Không phải tôi làm! Tôi hoàn toàn không biết!


Những biểu cảm trên mặt cô lại rất bình tĩnh, hơi cúi thấp đầu, cam chịu tất cả.


“Phải…”


“Nåm mo!”


Anh ngược sáng đi tới, nắm lấy cằm An Diệc Diệp , nâng mặt cô lên. “Tiêu Nhĩ Giai , tôi sẽ khiến cô hối hận vì bước vào cửa lớn nhà họ Khúc .”


Trong đầu An Diệc Diệp vô cùng hỗn độn, chỉ vô thức nghe theo lời của tên ác ma này. Cô không dám phản kháng.


Người đàn ông thấy cô không có phản ứng, chán ghét ném cô lại, xoay người bước đi. “Dẫn cô ta về, sửa sang sạch sẽ.”


An Diệc Diệp bị ném thẳng vào phòng tắm.


“Nửa tiếng sau, Tổng Giám đốc Khúc muốn gặp cô.”


Vệ sĩ nói xong câu đó thì rầm” một tiếng đóng cửa lại, đi mất.


An Diệc Diệp chậm chạp ngồi trên mặt đất lạnh như băng, cô ở trong căn phòng tối kia suốt một đêm, đã bị lạnh đến cả người run rẩy từ lâu.


Cô khó khăn bò dậy, đưa tay muốn đi mở vòi nước nóng, kết quả vừa mới đứng dậy đã trượt chân, lại ngã xuống đất.


Mặt đất lạnh như băng va chạm trực tiếp với người cô, cả người cô đều đau đớn.


Tiếng động lớn như vậy, nhưng không có một ai đến hỏi han.


Bọn họ đều không quan tâm đến tính mạng của cô…


Hoặc là nói, cô chết rồi càng tốt.


An Diệc Diệp nghĩ tới đôi mắt u ám kia của người đàn ông, bên trong giống như che giấu một hầm bằng, tàn nhẫn, máu lạnh. Vì sao lại như vậy?


Rõ ràng cô hoàn toàn không quen Tiêu Nhĩ Giai gì đó, vì sao phải đối xử với cô như vậy.


An Diệc Diệp co quắp đứng dậy, nằm trên mặt đất thút thít, nước mắt chảy ra từ hốc mắt, lại rơi vào một bên mắt khác, sau đó hợp lại với nhau rơi xuống đất.


“Mình muốn về nhà… về nhà.”


“Nhưng mình hoàn toàn không có nhà.” Nước mắt trong hốc mắt An Diệc Diệp làm thế nào cũng không dùng được, thân thể càng ngày càng lạnh, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ rồi trực tiếp mê man.


“Cô đang làm cái quỷ gì vậy?”


Một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên! Giống như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp kéo An Diệc Diệp ra khỏi giấc mộng.


Cô mở to mắt, lại nhìn thấy khuôn mặt nổi giận của tên ác ma kia.


“A… anh đừng có đến đây!”


Cô nhanh chóng lùi về phía sau, hai tay quơ lung tung, ngăn cản anh đến gần.


Móng tay sắc bén nháy mắt cào trúng mặt người đàn ông, cảm giác đau đớn mơ hồ truyền đến, lửa giận của Khúc Chấn Sơ trong nháy mắt tăng vọt!


Khi nãy anh đợi mất hai mươi phút, không thấy người phụ nữ kia đi qua, quyết định tự mình một mình đến xem thử. Không ngờ vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy đầu tiên chính là bóng dáng thoi thóp cuộn mình trên mặt đất. Trên người lạnh như băng giống như không có độ ấm.


Người phụ nữ ngu xuẩn này, cô ta muốn chết như vậy sao?


CHƯƠNG 7


Không phải tôi làm! Tôi hoàn toàn không biết!


Những biểu cảm trên mặt cô lại rất bình tĩnh, hơi cúi thấp đầu, cam chịu tất cả.


“Phải…”


“Nåm mo!”


Anh ngược sáng đi tới, nắm lấy cằm An Diệc Diệp , nâng mặt cô lên. “Tiêu Nhĩ Giai , tôi sẽ khiến cô hối hận vì bước vào cửa lớn nhà họ Khúc .”


Trong đầu An Diệc Diệp vô cùng hỗn độn, chỉ vô thức nghe theo lời của tên ác ma này. Cô không dám phản kháng.


Người đàn ông thấy cô không có phản ứng, chán ghét ném cô lại, xoay người bước đi. “Dẫn cô ta về, sửa sang sạch sẽ.”


An Diệc Diệp bị ném thẳng vào phòng tắm.


“Nửa tiếng sau, Tổng Giám đốc Khúc muốn gặp cô.”


Vệ sĩ nói xong câu đó thì rầm” một tiếng đóng cửa lại, đi mất.


An Diệc Diệp chậm chạp ngồi trên mặt đất lạnh như băng, cô ở trong căn phòng tối kia suốt một đêm, đã bị lạnh đến cả người run rẩy từ lâu.


Cô khó khăn bò dậy, đưa tay muốn đi mở vòi nước nóng, kết quả vừa mới đứng dậy đã trượt chân, lại ngã xuống đất.


Mặt đất lạnh như băng va chạm trực tiếp với người cô, cả người cô đều đau đớn.


Tiếng động lớn như vậy, nhưng không có một ai đến hỏi han.


Bọn họ đều không quan tâm đến tính mạng của cô…


Hoặc là nói, cô chết rồi càng tốt.


An Diệc Diệp nghĩ tới đôi mắt u ám kia của người đàn ông, bên trong giống như che giấu một hầm bằng, tàn nhẫn, máu lạnh. Vì sao lại như vậy?


Rõ ràng cô hoàn toàn không quen Tiêu Nhĩ Giai gì đó, vì sao phải đối xử với cô như vậy.


An Diệc Diệp co quắp đứng dậy, nằm trên mặt đất thút thít, nước mắt chảy ra từ hốc mắt, lại rơi vào một bên mắt khác, sau đó hợp lại với nhau rơi xuống đất.


“Mình muốn về nhà… về nhà.”


“Nhưng mình hoàn toàn không có nhà.” Nước mắt trong hốc mắt An Diệc Diệp làm thế nào cũng không dùng được, thân thể càng ngày càng lạnh, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ rồi trực tiếp mê man.


“Cô đang làm cái quỷ gì vậy?”


Một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên! Giống như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp kéo An Diệc Diệp ra khỏi giấc mộng.


Cô mở to mắt, lại nhìn thấy khuôn mặt nổi giận của tên ác ma kia.


“A… anh đừng có đến đây!”


Cô nhanh chóng lùi về phía sau, hai tay quơ lung tung, ngăn cản anh đến gần.


Móng tay sắc bén nháy mắt cào trúng mặt người đàn ông, cảm giác đau đớn mơ hồ truyền đến, lửa giận của Khúc Chấn Sơ trong nháy mắt tăng vọt!


Khi nãy anh đợi mất hai mươi phút, không thấy người phụ nữ kia đi qua, quyết định tự mình một mình đến xem thử. Không ngờ vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy đầu tiên chính là bóng dáng thoi thóp cuộn mình trên mặt đất. Trên người lạnh như băng giống như không có độ ấm.


Người phụ nữ ngu xuẩn này, cô ta muốn chết như vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK