Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 347


Tần Ngự Miên sốt ruột xua tay và đứng dậy.


“Nếu cô vì chuyện này mà đánh thức chúng tôi thì chúng tôi sẽ nói cho cô rõ là chúng tôi không biết, không biết gì hết.”


Nói xong, bà ta quay lưng bỏ đi.”


“Chuyện gì cũng đổ cho Nhĩ Giai, đoạt đi vị trí của Nhĩ Giai mà còn dám lớn tiếng?”


An Diệc Diệp nói thẳng: “Nếu các người thật sự không biết thì tại sao không lo lắng khi Tiêu Nhĩ Giai cả đêm không về nhà chứ?”


Ánh mắt Tần Ngự Miên lóe lên.


“Nó đã lớn rồi, việc gì phải lo lắng chứ? Còn cô thì sao.”


Bà ta quay lại nhìn An Diệc Diệp.


“Cô chắc chắn là Khúc Chấn Sơ là bị Nhĩ Giai bắt cóc, chẳng phải là cô không giữ được chồng mình sao?”


An Diệc Diệp giật mình, nhíu mày.


Tần Ngự Miên cười đắc ý.


“Tôi thấy cô tốt hơn hết nên về nhà mà đợi, nói không chừng sáng sớm mai, cậu ta sẽ tự quay về, đàn ông mà, ba cái chuyện đó cũng là thường tình mà thôi.”


Hai người đuổi An Diệc Diệp ra khỏi nhà xong lúc quay vào, Tần Ngự Miên liền lo lắng.


“Anh nói xem, Nhĩ Giai sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”


Tiêu Hàm Tuyên ngẩng đầu nhìn sắc trời.


“Trời sắp sáng rồi, dù bây giờ họ có đi tìm thì cũng không kịp nữa.”


“Vậy thì tốt, đến lúc đó Nhĩ Giai của chúng ta có thể tiếp tục ngồi vào vị trí bà Khúc được rồi.”


An Diệc Diệp rời khỏi nhà họ Tiêu, Chiết Lam cùng quản gia đều mang đến tin tức khiến người ta phải thất vọng.


“Nếu có thể dùng camera giám sát trên đường thì vẫn có thể tìm dọc theo tuyến đường, đáng tiếc hiện tại đã là nửa đêm, không cách nào yêu cầu họ xuất camera.


Camera?


Nhưng ai có quyền đó?


An Diệc Diệp đột nhiên nhớ tới cái gì, lục tìm trên người mình và lấy ra một tấm thẻ màu đen rồi vội vã đi ra ngoài.


“Thưa cô, cô muốn đi đâu?” Quản gia vội vàng hỏi.


“Tôi đi gọi điện thoại.”


Quản gia cùng Chiết Lam nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu cô định làm gì.


An Diệc Diệp tìm một góc và dùng điện thoại di động bấm số điện thoại trên đó.


Bây giờ là ba giờ sáng, cô không chắc người bên kia có nghe máy được hay không.


Không ngờ, điện thoại mới vừa đổ ba tiếng chuông đã có người bắt máy.


Giọng nói rõ ràng của Thẩm Trình vang lên.


“Chào cô An.”


An Diệc Diệp hỏi: “Trước đây anh từng nói nếu gặp khó khăn gì đều có thể tìm đến anh để giải quyết.”


“Đúng vậy.”


CHƯƠNG 347


Tần Ngự Miên sốt ruột xua tay và đứng dậy.


“Nếu cô vì chuyện này mà đánh thức chúng tôi thì chúng tôi sẽ nói cho cô rõ là chúng tôi không biết, không biết gì hết.”


Nói xong, bà ta quay lưng bỏ đi.”


“Chuyện gì cũng đổ cho Nhĩ Giai, đoạt đi vị trí của Nhĩ Giai mà còn dám lớn tiếng?”


An Diệc Diệp nói thẳng: “Nếu các người thật sự không biết thì tại sao không lo lắng khi Tiêu Nhĩ Giai cả đêm không về nhà chứ?”


Ánh mắt Tần Ngự Miên lóe lên.


“Nó đã lớn rồi, việc gì phải lo lắng chứ? Còn cô thì sao.”


Bà ta quay lại nhìn An Diệc Diệp.


“Cô chắc chắn là Khúc Chấn Sơ là bị Nhĩ Giai bắt cóc, chẳng phải là cô không giữ được chồng mình sao?”


An Diệc Diệp giật mình, nhíu mày.


Tần Ngự Miên cười đắc ý.


“Tôi thấy cô tốt hơn hết nên về nhà mà đợi, nói không chừng sáng sớm mai, cậu ta sẽ tự quay về, đàn ông mà, ba cái chuyện đó cũng là thường tình mà thôi.”


Hai người đuổi An Diệc Diệp ra khỏi nhà xong lúc quay vào, Tần Ngự Miên liền lo lắng.


“Anh nói xem, Nhĩ Giai sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”


Tiêu Hàm Tuyên ngẩng đầu nhìn sắc trời.


“Trời sắp sáng rồi, dù bây giờ họ có đi tìm thì cũng không kịp nữa.”


“Vậy thì tốt, đến lúc đó Nhĩ Giai của chúng ta có thể tiếp tục ngồi vào vị trí bà Khúc được rồi.”


An Diệc Diệp rời khỏi nhà họ Tiêu, Chiết Lam cùng quản gia đều mang đến tin tức khiến người ta phải thất vọng.


“Nếu có thể dùng camera giám sát trên đường thì vẫn có thể tìm dọc theo tuyến đường, đáng tiếc hiện tại đã là nửa đêm, không cách nào yêu cầu họ xuất camera.


Camera?


Nhưng ai có quyền đó?


An Diệc Diệp đột nhiên nhớ tới cái gì, lục tìm trên người mình và lấy ra một tấm thẻ màu đen rồi vội vã đi ra ngoài.


“Thưa cô, cô muốn đi đâu?” Quản gia vội vàng hỏi.


“Tôi đi gọi điện thoại.”


Quản gia cùng Chiết Lam nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu cô định làm gì.


An Diệc Diệp tìm một góc và dùng điện thoại di động bấm số điện thoại trên đó.


Bây giờ là ba giờ sáng, cô không chắc người bên kia có nghe máy được hay không.


Không ngờ, điện thoại mới vừa đổ ba tiếng chuông đã có người bắt máy.


Giọng nói rõ ràng của Thẩm Trình vang lên.


“Chào cô An.”


An Diệc Diệp hỏi: “Trước đây anh từng nói nếu gặp khó khăn gì đều có thể tìm đến anh để giải quyết.”


“Đúng vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK